"Mọi chuyện đã qua rồi, đừng lo lắng." Cha Tô an ủi vợ.
"Tôi biết." Chỉ là trong lòng vẫn còn sợ hãi mà thôi, cho dù phải liều mạng đi nữa, mẹ Tô sẽ không để con gái mình bị chịu thiệt.
"Bà ngủ thêm một chút, tôi đi nấu thức ăn cho heo."
"Ông đi đi." Ngày hôm nay, ngay cả bữa sáng mẹ Tô không muốn làm, chỉ ăn đồ thừa từ tối qua, hâm nóng lên là xong một bữa, cả người không muốn nhúc nhích, nhưng không làm gì thì lại khó chịu không ngủ được, muốn nằm nghỉ cũng không nằm được.
Tô Điềm nhìn mẹ mình, như vậy là không được rồi, lo lắng như thế có hại cho thân thể, vẫn phải bận rộn lên, cô lập tức kéo một túi vải bông đi tìm mẹ mình.
"Mẹ, mẹ xem ngày mười lăm tháng tám vừa qua, thời tiết bắt đầu lạnh lên rồi, hay là chúng ta làm mấy cái áo mỏng mặc đi? Bông có đủ rồi, chúng ta làm thêm hai cái dày một chút để thay áo." Phải chuẩn bị cả chăn bông lớn mười cân nữa, nhiệt độ cơ thể của cô không lạnh không nóng.
Bên này là phương Bắc, vừa đến mùa đông, gió lớn lạnh thấu xương, tuyết thổi rát cả mặt, vừa nghĩ đến gió Bắc thổi về, cô lập tức cảm thấy lạnh đến xuyên tim. Trước kia ăn không đủ no, chứ đừng nói tới là có bông có vải để may quần áo, sau khi làm xong cho nhà bà cụ Tô, ngay cả một bông bằng lòng bàn tay không còn, càng đừng nói tới làm áo bông cho cả nhà bọn họ. Giữa mùa đông rét lạnh, cha với anh trai chỉ có hai cái áo mỏng thay phiên mặc, hoặc là cha với anh trai mặc áo bông cũ nát mà anh cả Tô không cần nữa ở bên trong, mà cô với mẹ cũng phải chịu đãi ngộ tương tự.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play