Thím Trương tính tình thiện lương, từ trước tới nay đều trợ giúp mẹ Tô, cho dù là lúc ở nhà họ Tô bị bà cụ Tô theo dõi gắt gao, thím Trương vẫn sẽ nhét cho bà một nửa cái bánh bột ngô, nhà bọn họ không dư dả gì, còn có một đứa con trai, thật sự không vượt qua được cơn đói, hai vợ chồng thím Trương rưng rưng nhìn con trai vì muốn tiết kiệm miếng ăn nên đi tòng quân.
Trước kia trong thôn không phải là chưa có ai đi lính, nhưng chưa có ai còn sống trở về, thím Trương mỗi ngày nhìn như vô tư, thật ra trong lòng lại khổ sở. Trương Hồng Bân lúc rời đi mới mười tám tuổi, lớn hơn Tô Khải một tuổi, bây giờ chắc đã hai mươi mốt tuổi, ba năm qua, chỉ gửi được một bức thư về trong một năm đầu, sau đó không có tin tức gì nữa.
Thím Trương thân là một người mẹ, làm sao mà không lo lắng, không hoảng sợ cho được?
"Nghĩ hay quá, còn muốn làm chị khóc, chỉ biết học cái xấu thôi." Thím Trương sờ khóe mắt ướt át, liếc mắt nhìn mẹ Tô một cái.
Tô Điềm với Trương Tú Tú nhìn mẹ già của mình, nhìn nhau mà cười. ...
"Lâm Xuyên, có phải là chúng ta nên trở về rồi hay không? Sao con chưa xin nghỉ?" Tần Thương sốt ruột, người bên kia lại thúc giục, nhưng ông ta sợ mình mà nói gì nghiêm khắc, Tần Lâm Xuyên lại không nghe lời.
Tần Lâm Xuyên rũ mắt xuống, việc Tô Khải bên này còn chưa giải quyết xong, còn phải đi tách bắp, anh lo lắng không muốn rời đi lúc này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play