Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Điềm đã chạy lên trấn, làm cho Tần Lâm Xuyên lòng mang nghi ngờ vừa đến bắt hụt, sau đó anh mới biết buổi tối hôm đấy Tô Điềm nói với Tô Khải rằng sáng sớm cô sẽ đi lên trấn một chuyến, chỉnh sửa lại cái sân nhỏ kia. Bởi vì trong nhà chỉ còn anh em bọn họ, Tô Khải đành phải ở lại, tuy rằng lợn đã được bán, giết mổ xong rồi, nhưng thịt còn chưa thu thập hết, cha mẹ Tô còn phải vội vàng đi làm nên đã rời luôn trong ngày hôm đó.
"Điềm Điềm, là anh đây, mở cửa cho anh với." Tần Lâm Xuyên mang tâm tình phức tạp chạy lên trấn, đi tới cái sân nhỏ của Tô Điềm.
"Anh Lâm Xuyên, chào buổi sáng, anh có việc tới đây hay là đặc biệt tới tìm em thế?" Tô Điềm cười hì hì mở cửa mời Tần Lâm Xuyên vào.
"Không có, Tô Khải nói phòng còn chưa dọn dẹp xong, em chạy tới thu dọn phòng, anh cảm thấy có hai người thì sẽ xong nhanh hơn, nên anh tới đây giúp em."
Nửa đêm hôm qua Tần Lâm xuyên bỗng nhớ lại, lo lắng không ngủ được. Anh cẩn thận tìm lại những điều nhỏ xung quanh Tô Điềm, anh tận mắt nhìn thấy Tô Điềm đem mấy con lợn rừng biến mất, bọn họ có thể trùng hợp phát hiện, như vậy có thể có người khác phát hiện, Tần Lâm Xuyên hận không thể lập tức bắt người kia lại, nói cho người kia biết thế giới đáng sợ đến nhường nào. Không phải tự dưng mà có câu nói "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội".
"Em sắp xong rồi, không còn nhiều lắm." Quả thật là vậy, Tô Điềm không nói sai, giấy dán tường ở đây không được dán tốt, cô đã dán lại giấy dán tường một lần nữa.
"Cái này còn dán chắc hơn cả dùng báo, đây là loại giấy gì đây? Trông đẹp như vậy, dán từng khối lớn lên như này đúng là tiết kiệm thời gian."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play