Tô Điềm ngạc nhiên, bọn họ đã sớm biết rồi sao? Vậy có phải là cha mẹ cũng nghi ngờ cô hay không, lại bởi vì cô là con gái của bọn họ, vì tin tưởng cô, nên họ mới không hỏi tận ngọn nguồn?
Mà anh trai với Tần Lâm Xuyên đã sớm biết, bọn họ vì bảo vệ cô, sợ lỡ miệng nói ra, lập tức ép bản thân mình quên đoạn ký ức kia. Bảo sao mỗi lần cô lấy ra cái gì, anh trai chỉ nuông chiều cười một cái, không hỏi cái gì.
Hốc mắt Tô Điềm đỏ lên, ướt sũng, chóp mũi đỏ ửng, sụt sịt, nghẹn ngào nói một tiếng cám ơn.
"Đừng sợ, em có bọn anh, nhưng về sau tuyệt đối không thể có thêm một người biết chuyện này, rõ chưa? Bọn anh thà không cần mấy thứ ở bên trong, chứ không ai muốn em xảy ra chuyện. Bọn anh không dám đánh cược, anh có thể nuôi em, anh sẽ chăm sóc cho em."
Nhìn Tô Điềm đỏ mắt, bộ dáng đáng thương, Tần Lâm Xuyên đau lòng muốn chết, hai tay hơi dùng sức, ôm người lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành đứa nhỏ, dịu dàng an ủi cô.
Tô Điềm vươn cánh tay nhỏ ra, quấn quanh cổ Tần Lâm Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ Tần Lâm Xuyên, hít mũi một cái, khàn giọng nói: "Biết rồi."
"Ngoan, còn có chuyện ngày hôm qua em đồng ý thì thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT