"Thật ngại quá, tôi chính là đứa út trong nhà, luôn luôn là người được yêu thương nhất." Tô Điềm trợn trắng mắt, mỉa mai đáp lại.
"Tôi cũng vậy, tôi chính là bảo bối của cha mẹ, là đứa bé được yêu thương nhất trong nhà." Trương Tú Tú không thua kém Tô Điềm, lập tức hùa theo.
Trần Thanh Thanh dưới ánh mắt ân cần của hai người sắc mặt đỏ bừng, chị ta là người trung gian, không phải nhỏ nhất, cũng không phải bảo bối trong nhà, tại sao hai người họ có thể nói "bảo bối" thuận miệng như vậy chứ, ôi trời, đúng là ngượng quá, cha mẹ chị ta còn chưa từng gọi chị ta như vậy đâu.
Lúc này người lớn bày tỏ tình yêu của mình rất kín đáo, chỉ có Tô Điềm thích ôm cha mẹ nói "con yêu cha mẹ", thời đại khác nhau, cách ở chung giữa cha mẹ và con cái cũng khác nhau, không chỉ cha mẹ Trần Thanh Thanh, đa số cha mẹ đều là như vậy.
"Tôi cũng vậy." Trần Thanh Thanh đỏ mặt nói theo.
"Hì hì, nghe thấy chưa, ở nhà chính bọn tôi là đứa nhỏ nhất, vẫn luôn là được yêu thương." Tô Điềm với Trương Tú Tú hai tay chống nạnh mà nói.
Hai bà cháu đứng ở lối đi cạn lời, bọn họ không nghĩ tới sẽ gặp phải loại người... phải nói như nào bây giờ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play