Tô Điềm nhìn, thấy có cơ hội, chạy nhanh rẽ vào mấy cái ngõ đi vào trong bệnh viện. Vì sao lại đi vào bệnh viện à? Bởi vì cô muốn tìm tới mấy vị y tá thực tập.
Ai bảo cô không cẩn thận đặt sai hàng rồi, gì mà khăn lụa, đồ trang sức nhỏ, đồng hồ đeo tay, áo sơmi, khăn trải giường.
Tay nhét vào túi, từ trong không gian lấy ra một cái khăn lụa màu xanh nhạt, cầm trên tay ngắm nghía, lúc thì buộc trên cổ tay, lúc lại cuốn vào ngón tay, cảm giác tơ tằm mềm mại, chị y tá vốn không quan tâm tới cô cũng bắt đầu sáng mắt lên.
"Em gái, cái này là em mua ở trên tỉnh sao?" Thật là đẹp.
Trong lòng Tô Điềm vui như nở hoa, trên mặt lại cảnh giác, thậm chí còn lùi lại về sau chuẩn bị chạy trốn.
Ánh mắt cùng động tác y như thật.
"Em, em gái đừng sợ, chị chỉ muốn biết em mua ở chỗ nào thôi, chị rất thích nó." Chị gái phải lập gia đình rồi, anh trai chuẩn bị kết hôn, nếu như có được cái khăn lụa xinh đẹp này thì sẽ hãnh diện vô cùng.
"Thật sao?" Tô Điềm hỏi, tay lại đút vào túi, từ trong không gian lấy ra một cái vòng trang sức tinh tế đeo lên cổ tay, theo động tác đưa khăn tay cho vị y tá này mà duỗi ra, vòng trang sức lấp lánh lộ ra.
Tô Điềm thấy rõ ánh mắt của chị y tá sáng thêm mấy độ nữa.
"Chị, chị... Em có thể đi theo chị được không?"
Tô Điềm biết ở đây không tiện, ở ngoài hành lang dễ bị người khác nhìn thấy.
"Em chờ một chút."
Sau đó trong lúc Tô Điềm còn đang ngẩn người thì đã chạy đi như gió rồi.
Nhìn nhầm rồi, cô đã nhìn nhầm người rồi, sao chị ta có thể trêu chọc cô chứ.
Tô Điềm cảm giác như đang nhìn một tập tiền bay đi ngay trước mắt cô. Ngay lúc Tô Điềm chuẩn bị rời đi thì vị y tá chạy nhanh như gió ban nãy quay lại, lôi kéo Tô Điềm gọi "em họ", luôn miệng hỏi cô đói bụng lắm hả.
Nếu không phải Tô Điềm biết người này thèm muốn cái khăn lụa trên tay cô thì cô đã cho rằng đây là muốn lừa cô đem bán đấy.
"Món đồ mà em gái đã mua, còn cái nào nữa không?" Chị gái y tá cũng không lằng nhằng, trực tiếp hỏi, hiện tại chị ta suy nghĩ cẩn thận lại, cô bé này khả năng tới đây để bán đồ, một cái khăn lụa mắc tiền với một cô bé ăn mặc rách rưới, kiểu gì cũng không liên quan tới nhau.
Tô Điềm hơi híp mắt lại."Chị muốn bao nhiêu, hay là chị đi hỏi đồng nghiệp của chị đi." Thuận tiện cho cô, chỉ là trong lòng vui một chút, nhịn không được muốn bắt đầu đặt hàng ngay.
Quên mất cô đang là một cô bé nông thôn mặc quần áo đầy miếng vá.
"Để chị đi gọi người, em lấy mấy thứ đó ra, em yên tâm, em là em họ của chị."
Tô Điềm nghĩ thầm, thật là một người vô tư, cứ như vậy để cô ở lại nơi này, cô giả vờ đi theo, quay người chạy vào không gian tìm mấy cái bao lớn bao nhỏ, bên trong đựng hai cái đồng hồ đeo tay với mấy cái khăn lụa, bật người quay về phòng.
"Ôi trời!! Tôi cũng là vì cô đó, bọn tôi không thể rời vị trí quá lâu đâu, không thì sẽ không tới đâu, hai người bọn tôi tới rồi, nhanh nhanh mở ra cho bọn tôi xem chút."
"Oa-" Một người sợ hãi kêu lên rồi lại vội vàng che miệng lại.