Khiến Tô Điềm buồn cười.

"Các chị xem đi, đây đều là hàng tốt, cao cấp đẹp đẽ, chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề, khăn lụa tám đồng một cái, không cần phiếu."

"Đắt quá." Nhưng xem kỹ lại, trông như là vải lưu sa, lấp lánh ánh sáng.

"Còn có thứ đắt hơn cơ, đồng hồ đeo tay của phụ nữ một trăm tám mươi đồng, đồng hồ nam là hai trăm hai mươi đồng, không thấm nước, chống xước cao cấp."

Tô Điềm lấy ra hai cái đồng hồ đeo tay, dây đeo bằng kim loại, vô cùng sang trọng.

Biểu cảm đó, động tác đó, tất cả đều thể hiện tâm trạng phấn khích của Tô Điềm

Tiền đó, tất cả đều là năng lực của đồng tiền.

Nửa giờ sau...

Tô Điềm đi ra từ bệnh viện, thật sự là không thể coi thường khả năng mua sắm của phụ nữ.

Hai cái đồng hồ đeo tay mà cô nghĩ rằng sẽ không bán được trong hôm nay, kết quả là người ta mua luôn tại chỗ, khăn lụa một cái cũng không còn, khuyên tai vòng tay xinh đẹp gì đó cũng hết sạch.

Cuối cùng cô phải nói là sau này cô nhất định sẽ quay lại, vẫn còn rất nhiều đồ tốt, bọn họ mới để cô đi, chị y ta còn đặt hàng, mười lăm ngày sau, chị gái của chị ta sẽ kết hôn, một tháng sau anh trai cưới vợ, trong hai khoảng thời gian đó, cô nhất định phải mang đến một ít đồ tốt cho chị ta.

Đồng hồ đeo tay chị ta không mua được, vấn đề là không đủ tiền, lần sau nhất định phải mang đủ.

Tô Điềm tỏ vẻ, cô có đồng hồ đeo tay giành cho cặp đôi, có cả đồng hồ đeo tay nam nữ riêng, khăn chải giường chữ nhật màu đỏ thẫm thêu Song Hỉ cũng có nốt, gối thêu uyên ương lại càng không thể thiếu, chỉ cần họ có tiền, cô sẽ có đồ, giày da nhỏ xinh đẹp cũng có, có muốn hay không?

Khiến mấy cô gái kích động vô cùng.

Tô Điềm phất tay, ung dung rời đi.

Bởi vì các cô ấy mang theo tiền mặt cùng các loại phiếu, giúp cho Tô Điềm mở ra một nguồn tiêu thụ mới.

Quá sung sướng!...

Tô Khải kích động đi từ trong nhà máy đậu hũ đi ra thì phát hiện em gái biến mất, khuôn mặt đỏ bừng bỗng chốc tái nhợt, hỏi ông lão bảo vệ mới biết được là em gái tự mình rời đi. Tô Khải muốn đi tìm lại sợ em gái quay về không thấy mình, không đi thì trong lòng hoảng loạn muốn chết, đi tới đi lui ở trên con đường chỗ nhà máy đậu phụ, chỉ kém chút nữa là khóc,

"Anh."

Tô Khải ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô em gái khiến anh ta lo lắng không ngừng đang vui vẻ chạy tới, cả khuôn mặt đỏ bừng, muốn tức giận mắng cô lại không nỡ, lại không thể bỏ qua chuyện được, chỉ có thể hung hăng xoa tóc em gái.

"Anh, dù anh có vui đến đâu cũng không thể xoa đầu em được."

Tô Khải:...

Anh ta đang vui sao? Đây là tức giận!

"Anh trai, mọi chuyện xong xuôi rồi đúng không, anh hai giỏi quá." Hai mắt Tô Điềm sáng ngời khích lệ anh hai mình, trong nháy mắt Tô Khải cảm thấy bất đắc dĩ.

Chỉ có thể nghẹn xuống gật đầu một cái, trở về lại kể cho mẹ nghe, để mẹ dạy dỗ con bé này.

Kết quả là sau khi trở về, nghĩ lại thì thấy thương em gái, vả lại, với mức độ chiều chuộng của mẹ đối với em gái, đoán chừng cuối cùng người bị ăn đòn lại là anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play