Anh ta sẽ không tự chuốc đòn vào người đâu.

"Được rồi, về nhà thôi." Móng vuốt nhỏ của Tô Điềm hăng hái vung lên.

Chọc cho Tô Khải tức đến bật cười.

Tô Khải cười không ngừng được, lúc trước căng thẳng nên quên mất, bây giờ nghĩ lại mới thấy không đúng, em gái từ đâu mà có được thuốc lá Trung Hoa, có tận bốn hộp, lại còn có bánh bao chay, quan trọng nhất là, từ đâu mà có mười đồng tiền?

Tô Khải nghĩ như vậy, cũng hỏi ra.

Tô Điềm mím môi: "Anh, em nói cho anh thì anh không được kể cho người khác biết."

"Chỉ cần em nói ra, anh sẽ không nói cho ai hết." Kể cả là cha mẹ cũng không nói.

"Chính là lúc em lên núi bắt được thỏ với gà rừng đem bán đi, bán vài lần là đã có tiền rồi."

Tô Điềm chột dạ nói dối, nhìn thấy sắc mặt của Tô Khải càng ngày càng khó coi, âm thanh càng ngày càng thấp, hốc mắt tràn đầy nước mắt, miệng nghẹn ngào. Rõ ràng là em gái làm sai, nhưng Tô Khải vẫn không nhịn được mà đau lòng cô.

Anh ta vừa lo vừa sợ.

Cuối cùng chỉ có thể hùng hổ dọa cô mấy câu rồi buông tha.

Tô Điềm cúi đầu, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, đòn sát thủ của con gái, dùng ở trước mặt người quan tâm mình, chắc chắn thành công.

Tô Điềm ở đáy lòng yên lặng nói xin lỗi, cô không phải Tô Điềm ban đầu, cô có bí mật, bí mật này không thể nói ra cho bất kể người nào, cho nên, xin lỗi anh trai, em đã nói dối anh.

"Có tờ giấy này, trở về để đại đội bỏ tiền ra, sau này không được phép tự ý đi nữa, biết chưa?" Tô Khải nghiêm khắc nói, âm thanh trầm xuống rất đáng sợ.

Tô Điềm rụt cổ lại, tỏ ý mình đã biết.

Mà mà hôm nay Tô Điềm không đi chợ đen, nếu không nhất định sẽ gặp người quen.

Tân Lâm Xuyên ngồi trên ghế, ngón tay gõ lên bàn có quy luật, cậu nghe Từ Bình nói là hai ngày trước xuất hiện hàng tốt.

"Lão đại, loại bột mì kia, so với loại bột Phú Cường còn trắng hơn, đáng tiếc là chỉ có một chút như thế, người kia không có tới nữa."

"Chú ý vào, nói không chừng ngày nào đó người kia lại xuất hiện, đem tất cả những thứ mà họ đã bán giữ lại một phần, cho người chú ý tới."

Tần Lâm Xuyên miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái đồng hồ trên bàn, chất lượng vô cùng tốt so với những cái mà cậu đã từng thấy, nhãn hiệu cũng nổi tiếng.

Điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

"Anh Xuyên, anh không biết món bảo bối này chất lượng tốt như thế nào đâu, sau khi em từ trong tay người kia mua về, đúng lúc gặp phải đội kiểm tra, sợ chết em rồi..."

"Nói ngắn gọn." Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng, trái ngược với bộ dáng thong thả qua loa bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play