Khóe miệng Từ Bình giật một cái, anh ta không phải là vì muốn làm nổi bật cái đồng hồ lên sao, đại ca còn muốn anh ta ít nói, lại còn nói ngắn gọn lại.
"Tên đó quăng cái đồng hồ xuống nền đá xanh, hoàn toàn nguyên vẹn, mặt đồng hồ không bị xước một chút nào." Nói xong, đủ ngắn gọn rồi chứ.
"Anh Xuyên, anh làm gì đấy? Đây là đồ tốt đó, anh không muốn thì cho anh em chứ." Đúng là tạo nghiệp mà, đồ tốt như vậy lại đem ngâm nước.
Từ Bình đấm ngực giậm chân.
Tần Lâm Xuyên bình tĩnh nhìn chăm chú cái đồng hồ đeo tay, vớt ra lau khô, âm thanh chuyển động nhỏ vẫn không ngừng lại.
Đáng tiếc, nếu không, giá cả có thể tuyệt đối cao thêm, .
"Anh Xuyên, anh không cần đúng không, cho em nhé?" Từ Bình cẩn thận cầm lên lau.
"Ừ, cho cậu, mấy ngày gần đây cẩn thận một chút, chú ý bản thân."
"Anh Xuyên, anh muốn đi sao? Không ở đây đợi mấy hôm ư?" Nói xong thì Từ Bình lại ủ rũ, anh Xuyên từ nông thôn đến đây thì có thể ở lại bao lâu chứ, hiển nhiên là không thể, anh ta đúng là hỏi câu thừa thãi.
Quả nhiên, nghe anh ta nói nhảm xong, Tần Lâm Xuyên sải bước rời đi.
Không biết người vợ kế của cha cậu có tra ra được chỗ của cậu không.
Tần Lâm Xuyên cười giễu một tiếng, rời khỏi chợ đen thì trực tiếp đi về hướng trong thôn. Khí chất lạnh lùng vô tình đầy mưu kế thay đổi, ngoại trừ lớn lên đẹp mắt cao ráo, trông không có gì khác với người đi đường xung quanh, lúc này mới bắt đầu rời khỏi. Ai mà có thể ngờ được, người trông thành thật này lại nắm giữ cả cái chợ đen của thị trấn Quan Bình trong tay.
Bên này, hai anh em Tô Điềm về tới nơi liền gấp rút chạy tới giao hợp đồng cho đại đội trưởng, rồi từ trong tay đại đổi trưởng cầm tiền mua đồ ăn cho lợn.
"Năm nay thì đại đội sẽ thanh toán, sang năm sau thì nói tiếp."
Vốn dĩ đại đội trưởng và một nhà Tô Điểm bỏ ra một nửa, nhưng đại đội trưởng nghĩ, nếu không phải là Tô Điềm nghĩ cách, lại chạy đi đàm phán thành công, chưa chắc đã nuôi được lợn, nên không thể làm mất lòng người có công.
Tô Điềm không nghĩ tới còn có chuyện tốt như này, lúc này cô cảm ơn đại đội trưởng, dặn dò ngày mai đi kéo đồ ăn cho lợn về, sau đó lôi kéo Tô Khải về nhà.
Tô Điềm vừa về tới nhà đã dùng ánh mắt vô tội nhìn anh trai mình.
Tô Khải suýt chút nữa bị tức nghẹn, bảo sao trên đường về nhà cô sống chết không để anh ta đeo sọt, nhìn con nhóc này đã làm cái trò gì này.
Anh ta chỉ mới chớp mắt một cái.
"Em, em không phải nói là muốn đi nhà xí sao?" Tô Khải không tự chủ được đứng dậy lớn tiếng nói, vẻ mặt nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tô Điềm.
Tô Điềm xoa ngón tay, cúi đầu, trề môi nói khẽ cô vốn định đi nhà xí thật mà.
Có điều, lúc nhìn thấy cửa hàng bán bánh bao thịt, cô không nhịn được mà, cô đã muốn thử món bánh bao thịt lớn này lâu lắm rồi, cô lập tức dùng hai đồng tiền với một cái phiếu lương thực để mua nó.
"Những thứ này từ đâu tới? Tô Điềm, hôm nay em mà không nói rõ ràng, anh liền đánh gãy chân em."
Đù! Tàn nhẫn như vậy à?
"Tô Khải, mày giỏi lắm, ông đây làm cha còn không nỡ mắng em gái mày, ai cho mày lá gan quát em gái hả, có tin là ông đây đánh gãy chân mày không."
Cha Tô nghe thấy âm thanh chậm rãi đi tới, vừa tới thì thấy con gái run rẩy đứng trước mặt con trai, rồi lại nghe thấy con trai muốn đánh gãy chân của con gái yêu của ông.
Chuyện này khiến cha Tô tức giận, lại đau lòng vô cùng, người trước là Tô Khải, người sau là Tô Điềm.