Tiếng hô tức giận kia làm Tô Điềm giật mình, còn Tô Khải thì trực tiếp đen mặt lại, đây là cha ruột của anh ta sao?

"Điềm Điềm yêu quý, nói cho cha biết, thằng nhóc thúi này khi dễ con có phải không?" Cha Tô thấy vai nhỏ của con gái run lên, còn tưởng cô bị Tô Khải mắng tới phát khóc.

Tô Điềm nhìn vẻ mặt đen xì của Tô Khải mà thấy vui vẻ, phía sau lại bị tiếng gọi của cha Tô dọa sợ.

Từ trong trí nhớ, nguyên chủ sau khi mười tuổi, cô đã bảo cha mẹ Tô không gọi cô là Điềm Điềm yêu quý nữa."

Vì Tô Hiểu Vân nói, chỉ có những đứa trẻ hư mới cần gọi như vậy, bà nội cũng không thích.

Thật ra Tô Hiểu Vân ghen ghét Tô Điềm, cho dù đôi khi cha Tô mệt mỏi về tới nhà như nào, đều phải kêu con gái yêu quý, hôn con gái Điềm Điềm, ôm cô một cái. Mà ngay cả Tô Khải lớn hơn Tô Điềm hai tuổi cũng dỗ dành Tô Điềm, khiến cho Tô Hiểu Vân cực kỳ ghen tị, giựt dây Tô Điểm đừng có để bố mẹ ôm hôn gì đó nữa.

Mà lúc này Tô Điềm tuyệt đối không ngờ dược là cô còn có một cái nhũ danh là Điềm Điềm yêu quý, trong lòng không kìm được cảm thấy ngọt ngào, kiếp trước cô không hề có cái tên đáng yêu nào hồi bé đâu.

"Cha, cha nghe con nói."

Tô Điềm mắt sáng ngời một cái, lập tức thấy cha Tô cầm cành cây trong tay đang chạy theo Tô Khải, cô đứng ngoài mà xem.

Tô Khải thực sự là tức chết mà, đặc biệt cảm thấy mất mặt, anh ta đã hai mươi tuổi rồi, cha của anh ta không giống như trước nữa, trước đây như là người gỗ hiền lành, hiện tại còn cầm theo gậy gộc đánh con trai.

Kết quả là vừa mới quay đầu, liền thấy nụ cười hả hê của em gái, cười khoa trương vô cùng, hai tay ôm bụng khom người, miệng cong lớn, nhưng là... không cười ra tiếng mà thôi, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay lau đi nước mắt ở trên khóe mi.

Tô Điềm cười đến điên rồi, cô không nghĩ rằng bản thân còn có thể nhìn thấy cha cô đánh anh trai nữa, ôi trời! Nhìn anh trai cô chạy lên chạy xuống, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Buồn cười chết cô rồi!

Tô Khải tức giận té ngửa ra, anh ta là vi cái gì chứ, con bé không có lương tâm này, còn không phải vì anh ta lo cho cô sao?

"Điềm Điềm yêu quý, hôm nay em chết chắc rồi, cha đánh anh, anh đánh lại em." Tô Khải chân dài, mặt tối sầm giống như muốn lao tới Tô Điềm.

Tô Điềm nhìn thấy, còn khỏe chán, nào có chuyện đứng yên chờ bị đánh, như vậy không phải là quá ngốc sao? Cô nhanh chân chạy đi, cái sọt cũng quẳng ra sau đầu không quan tâm tới.

"Cha, dừng lại đã, con cho cha xem cái này, sau khi xem rồi cha còn muốn che chở thì con sẽ không nhiều lời." Tô Khải cầm lấy cái sọt, vạch ra lớp vải bông ở phía trên đưa cho cha Tô xem, ảnh mắt cảnh giác nhìn cành cây trong tay cha Tô.

Ai da! Đau thật đấy, còn nữa, ông già còn chạy rất nhanh, vũ khí trong tay vung mạnh, đánh hai cái lên đùi mà đau rát.

"Thằng nhóc thối." Cha Tô suýt chút nữa bị con trai úp cái sọt lên mặt, cười mắng nhận lấy.

Đây là?

Ông muốn dụi mắt một cái, lại nghĩ tới con trai bị đánh oan ở trước mặt, chỉ có thể liều mạng chịu đựng.

Ông học theo con gái trợn mắt lên: "Cái này thì có gì đâu, chỉ có con mới ngạc nhiên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play