Tô Điềm cài chốt cửa phòng, ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài thấy anh trai ruột của mình đang âm thầm cáo trạng, lại nghe thấy lời nói của cha, trên mặt cười tươi như hoa nở.

"Cha, con có thể giải thích, trên đường con đã nói với anh rồi, không ngờ anh trai lại nghẹn đến hỏng, chỉ chờ về nhà mắng con." Chỉ có anh trai mới biết cáo trạng sao, cô cũng biết.

Tô Khải sợ ngây người, em gái của anh ta đang nói dối, cô đã nói lúc nào, làm gì có chuyện giải thích trên đường cho anh ta chứ?

"Ai da!!"

"Cha, cha yêu dấu, cha ruột của con, cha làm gì thế?"

"Phì, hahaha, ái chà chà, anh trai ruột của em, a hahaha..."

Tô Điềm bị Tô Khải chọc cười, rốt cuộc đâu mới là tính cách thật sự của anh trai cô thế.

Tô Điềm cười to không thèm che giấu, khiến Tô Khải tức đến giậm chân, anh ta đã làm gì sai chứ, đang yên đang lành lại đánh anh ta, còn có đạo lý nữa hay không.

"Hai cha con đang làm cái gì đấy, có sức như vậy còn không bằng đi ra phía sau khai hoang đất đi." Mẹ Tô tức giận nói, phủi hai tay, đổ nước rửa tay.

"Cũng không có gì đâu mẹ, bọn con chỉ đang đùa giỡn thôi, ngày hôm nay có món ngon, đến giờ cơm, chúng ta ăn cơm đã."

Tô Khải nói ngược lại những lời cáo trạng vừa nãy ở trước mặt cha Tô.

Tô Điềm...

Sao tình huống lại thành như này rồi?

Cha Tô nhìn mãi thành thói quen.

"Mẹ, con muốn nhận sai với mẹ, con đã lấy những con thỏ với gà rừng mà em gái thật vất vả mới bắt được đem bán đi, sau đó đổi thành những cái này."

Thái độ nhận sai của của Tô Khải vô cùng chân thành, một chút cũng không nhìn ra anh ta đang nhận lỗi thay em gái, cam tâm tình nguyện nhận lỗi.

Kỳ thực anh ta không biết rằng, mẹ Tô đã sớm biết con trai mình tính tình như nào, nhìn thoáng qua người chồng bình chân như vại, lại nhìn về phía con gái bất an không thôi, còn gì mà không hiểu nữa, Tô Khải đang nhận lỗi thay cho con gái mình.

Uy nghiêm của người mẹ trong nhà không thể vứt đi, khuôn mặt dịu dàng trầm xuống... Sau đó vì một tiếng "Mẹ" nũng nịu của con gái mà nứt ra...

Tô Điềm thở phào một hơi, trong trí nhớ của cô, cha Tô chiều con gái vô điều kiện, nhưng mẹ Tô thì khác, bà chiều con cái, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc, cho dù là con gái cũng không ngoại lệ.

"Cha, mẹ, chuồng lợn xây xong rồi ạ? Khi nào thì đại đội trưởng bắt lợn con đem về chứ." Tô Điềm đặt bánh bao lên bàn gỗ, hỏi.

"Ngày mai đi bắt, khi nào bắt về, cha với mẹ con có thời gian là có thể kiếm bốn mươi công điểm rồi." Ngẫm lại vẫn thấy hài lòng, chăn lợn lại không phiền, quét dọn vệ sinh, cho lợn ăn, so với làm việc trên ruộng thì quá là thoải mái rồi.

Oa! Bánh bao trắng này ăn ngon thật, bánh thơm lừng, thịt thì mềm, bên trong thấm đầy nước thịt, cắn xuống một cái mà muốn nuốt cả đầu lưỡi.

"Cha mẹ, anh, mau ăn đi, ăn thật ngon, sau này mỗi ngày chúng ta đều có thể được ăn bánh bao thịt lớn."

"Đúng đúng, mỗi ngày đều ăn, năm nay nuôi lợn thật béo tốt, nói không chừng tháng chạp năm nay đã có thể xuất chuồng rồi, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ có năm con lợn, bán cho đại đội ba con, hai con còn lại để nhà mình ăn." Những ngày sau đều có hy vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play