Từ khi từ chỗ đại đội trở về, ông cụ Tô không nói gì, bà cụ Tô cũng trầm mặc.

"Cha, mẹ, con thấy thằng hai bị điên rồi, năm đó đại đội trưởng còn không nuôi được, ngược lại thằng hai thì giỏi rồi, dám đem lợn về nuôi." Anh trai cả nhà họ Tô vừa chua xót vừa châm chọc nói.

"Bất kể thế nào, công điểm kia là thật, đại đội trưởng đã nói rồi, vợ chồng thằng hai chăn heo là được công điểm, đến lúc cần xuống ruộng thì bọn họ cũng cần phải xuống, nhưng đều là công điểm, mọi người nghĩ xem, nếu cứ như vậy, nhà đó một ngày được bốn mươi công điểm, cộng thêm hai đứa chết tiệt Tô Khải với Tô Điềm kia, nhà đó gần được sáu mươi công điểm rồi đấy."

Trương Thúy Hoa hét lên một một tiếng sắc bén.

Đúng là khiến bà ta đố kỵ muốn chết rồi!

"Em họ đây là đang đề phòng nhà mình ạ?" Tô Hiểu Vân vẻ mặt lo lắng ngồi xổm ở phía sau bóp vai cho bà cụ Tô, như là lơ đãng oán trách một câu.

Nhưng Trương Thúy Hoa lại không cho là như vậy, bà ta mới không suy nghĩ đơn giản như con gái mình, con ngươi đảo một vòng, tính toán, chỉ muốn nghĩ cách để bà cụ Tô nói với cậu hai một tiếng, chẳng lẽ cậu hai dám không đồng ý sao, cứ làm như vậy là được.

"Ôi! Con muốn nói là, mẹ và cha đã lớn tuổi rồi, chỉ nên làm chút việc nhẹ thôi, phải xem cậu hai có nỡ bỏ công việc đó hay không thôi."

"Sao bà lại nói như vậy, thằng hai mới không phải loại người như thế, rõ ràng biết cha mẹ đã lớn tuổi, sao có thể không đồng ý được, chỉ có bà cứ suốt ngày nói bậy."

Trương Thúy Hoa mới dứt lời đã bị anh cả Tô quát lớn, ai đó thiên vị một cách mù quáng cũng không phát hiện là anh cả Tô chỉ đang đổ thêm dầu vào lửa.

"Tôi còn không phải vì lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ sao, công việc chăn heo kia vừa dễ vừa được nhiều công điểm, dù sao còn hơn là để hai người xuống ruộng tranh công điểm."

"Cha, mẹ của con cũng vì tốt cho ông bà thôi, không nói sai gì cả, cha đừng mắng mẹ, còn cả mẹ nữa, mẹ cũng đừng đoán bừa." Tô Hiểu Vân vừa nói vừa lo lắng nhìn thoáng qua bà cụ Tô.

Bọn họ rất cần bà cụ Tô tới nhà Tô Điềm làm một trận, nếu không phải do lần trước Tô Điềm nói bậy, bà cụ Tô sẽ không đi vào trong phòng của họ, cũng sẽ không tìm được những món đồ mà anh của chị ta đưa cho.

Nghĩ đến những trái đào giòn, lọ đường với sữa bị bà cụ Tô cướp đi, còn có cả mười đồng tiền cùng sáu thước vải, Tô Hiểu Vận hận Tô Điềm đến nghiến răng.

"Nó dám?" Thằng hai dám không để bà ta làm.

Bà cụ Tô nổi giận đùng đùng.

"Được rồi, bà đi hỏi một chút đi." Ông cụ Tô lạch tạch hút tẩu thuốc.

Đối với việc đại đội trưởng giúp đỡ thằng hai như vậy, ông ta vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Tô Hiểu Vân lóe lân, lần này không đi theo.

Tô Điềm còn chưa biết có người đang mơ ước công việc chăn heo này, cô đang cùng mẹ Tô quét dọn chuồng lợn, đã lâu chưa dọn, bên trong có một lớp bụi dày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play