"Mẹ, chỗ này thật rộng." Tô Điềm nhìn cái sân lớn, phía sau là hai dãy chuồng lợn, chỉ là, đội trưởng thật sự cho lợn ở cái chuồng lợn gạch xanh này sao?
Dù cho hai mẹ con đã quét dọn xong hai gian phòng thì đó là hai gian phòng to lớn vô cùng.
Mẹ Tô nói cho cô biết, chỗ này lúc trước là chỗ của địa chủ ở, sau này bị phá, cái chuồng lợn với những thứ mà Tô Điềm thấy lúc này là về sau được đội trưởng sửa lại.
"Con thấy không, chỗ này có một cái cửa nhỏ, cho nên đó là chỗ chăn nuôi gia súc, đi qua cái cửa nhỏ này chính là chỗ sân sau để phụ nữ sinh hoạt, năm xưa ở phía trước cửa thùy hoa là phòng sách. Nghe được cái gì thì cũng không được nói ra."
"Mẹ, như vậy có vấn đề gì không?"
"Không sao hết, trong thôn mình còn có hai cái sân như này, đại đội trưởng vốn muốn bán đi, nhưng không ai muốn mua, và không có ai mua nổi."
Mẹ Tô một bên làm việc một bên dặn dò con gái không được nói ra ngoài.
"Chỗ này cần bao nhiêu tiền nhỉ?" Tô Điềm nhìn xung quanh, chính mình xây còn không bằng mua một cái sân như này, gạch xanh kia vô cùng tốt, thời gian lâu vậy còn chưa bị hư.
Chỉ là cô biết điều đó là không thể nào, một là cha mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép, hai là nơi ở hiện tại rất tốt, khi nào có tiền sẽ phá đi xây lại.
Trong đầu vừa mới suy nghĩ như vậy, Tô Điềm không để ý nữa.
"Mẹ, đồ đạc ở bên trong thì sao?"
Mẹ Tô kinh ngạc nhìn con gái, Tô Điềm tưởng bản thân bị lộ tẩy rồi, giật mình sợ hãi một hồi.
"Cũng bị phá rồi, ở chỗ sườn đất ngay cửa thôn, bên trong gì cũng không có, đều bị đập nát, con không được phép tới đó nghịch đâu nghe chưa."
Hai ngày nay bà quan sát, con gái bà to gan, không biết được trong đầu đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Mẹ, con không đi đâu, mẹ yên tâm." Cô đúng là muốn đi vào bên trong nhìn một chút xem có món bảo bối gì không, chỗ giao dịch của cô đang rất trống rỗng đó.
"Không có suy nghĩ như thế là tốt, con mau tới đây giúp mẹ." Miễn cho lại to gan lớn mật chạy tới chợ đêm.
"Mẹ, con rất vui lòng giúp mẹ đó, nhưng có thể cho con nghỉ mấy giờ đi đọc sách với anh trai được không?" Tô Điềm cò kè mặc cả.
"Đọc sách là tốt, nhưng... bây giờ không dùng được, con đừng để mất hết kiến thức là được." Bởi vì hộ khẩu của con gái ở nông thôn, sẽ không có việc làm, nếu như có hộ khẩu trong thành phố thì thể nào cũng có công việc.
Sau đó mẹ Tô lại lắc đầu, coi như hộ khẩu trong thành phố thì thế nào, còn không phải như mấy vị thanh niên trí thức xuống nông thôn sao.
Tô Điềm: ...
Cô không thể nói với mẹ rằng, vài tháng nữa kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Mà lúc này ở trên chỗ đại đội, đại đội trưởng chọn mấy chục người, bất kể là tự mình gánh hay vác sọt, phải tự mình nghĩ cách, nhất định phải đem bã đậu phụ với bã đậu nành mang về đại đội, đừng có thấy mà không phục, đây chính là đem lại lợi ích cho mọi người, ai không làm, khi nào lợn mà xuất chuồng, thịt với tiền kiếm được sẽ không có phần cho người đó.