"Tôi biết trong số mọi người có người thấy không phục, cho rằng vợ chồng Tô Hòa Bình chăn heo là không công bằng, tôi nói cho mấy người biết, thức ăn cho lợn này là con cái của người ta tìm được về, cách chăm sóc lợn cũng do con gái Tô Điềm của người ta học từ trong sách, cho nên, không phục thì nín lại."
Nhưng mà đại đội trưởng chính là thấy bà cụ Tô với Trương Thúy Hoa lẻn vào trong đám đông ở phía sau, ông ta tìm gọi các đồng chí nam, phía sau có các đồng chí nữ tới hóng chuyện, nhưng chỉ có hai người này nổi giận đùng đùng tới gần, vừa nhìn là biết ngay tới để gây chuyện.
"Đại đội trưởng yên tâm, bọn tôi phục rồi."
"Đúng vậy, bọn tôi còn phải cảm ơn cậu hai Tô nữa."
"..."
Hiển nhiên chuyện này đã được làm sáng tỏ, bọn họ sẽ không gây phiền phức gì đâu, đại đội trưởng thu mỗi nhà hai đồng tiền, những thứ khác do đại đội xử lý, chính là để bọn họ được ăn no mặc ấm, đại đội trưởng tốt như vậy mà không giữ thì đúng là không còn gì để nói.
Bà cụ Tô ở phía sau nghiến răng nghiến lợi, bà ta biết đại đội trưởng đang nói đến nhà bà ta, nhưng thằng hai là con trai của mình, con trai hiếu thuận mẹ già, muốn nhường công việc lại cho mẹ già, đại đội trưởng còn có thể nói gì.
Hay là chờ sau đấy nói chuyện với thằng hai đi, bà cụ Tô quyết định. Tô Hòa Bình cũng nhìn thấy bà ta, nhưng trong lòng ông lại vô cùng bình tĩnh.
"Nếu là có xe thì tốt quá rồi." Đại đội trưởng cảm thán, ai bảo thôn họ lại không phải thôn tiên tiến, không đủ chỉ tiêu chứ.
Có người nghe thấy: "Đại đội trưởng, chúng ta có thể mượn máy kéo của thôn bên cạnh dùng một lát, không biết người ta có cho mượn hay không nữa."
Đúng vậy, thôn Thanh Sơn bên cạnh có máy kéo, không được, ông ta phải tới công xã nói chuyện mới được, bên kia nuôi gà, bọn họ bên này chẳng phải là nuôi lợn sao, không thể bên nặng bên nhẹ được. Đại đội trưởng hoài nghi trước đây bởi vì bên đó không cho bọn họ máy kéo nên lợn ông ta nuôi mới không tốt.
Nhìn sang thôn bên cạnh, người ta vừa mới chuẩn bị làm trại nuôi gà, máy kéo đã được lái tới thôn rồi.
Đại đội trưởng Tô Thắng thấy không phục.
Ông ta là một người làm mưa làm gió, lập tức vung tay muốn đi thị trấn, hỏi ông ta tại sao không đi xe đạp, bởi vì kiếm thức ăn cho gia súc quan trọng hơn.
"Hòa Bình, mau về đi, chúng ta cùng nhau trở về, chú muốn tìm hai đứa Tô Điềm với Tô Khải có chút việc." Suy nghĩ một chút, ông ta vẫn muốn mang theo hai anh em kia đi cùng, hai đứa nhóc này không tầm thường, cái vị giám đốc xưởng kia, ông ta nhìn thôi đã thấy sợ, hai đứa kia thì chỉ trong một buổi sáng đã đàm phán xong với hai vị giám đốc nhà máy rồi.
Có nhân tài thì phải dùng chứ!
"Anh Thắng, có chuyện gì cần tới hai đứa nhỏ sao?" Cha Tô vừa đi vừa không kìm được mà hỏi.
"Việc này để cho chú tỏ vẻ bí ẩn một chút, không thì xấu hổ chết, nhưng mà cháu yên tâm, sẽ không để cho hai đứa nhỏ chịu thiệt." Điểm này ông ta vẫn hiểu, trẻ con da mặt mỏng, ngược lại ông ta đã bị chửi thành quen rồi.
Ai bảo ông ta không biết sản xuất chứ, ài.
Đại đội trưởng cảm thấy thật khó khăn!
"Đi lên trấn với bác trai?" Hai người họ quan trọng đến thế sao?