Hai anh em Tô Điềm nhìn nhau.
"Chỉ cần đi cùng là được, hai đứa có thể sử dụng mị lực để thuyết phục cán bộ công xã như thuyết phụ mấy vị giám đốc xưởng thì càng tốt hơn."
Đối với khuôn mặt cười hì hì của đại đội trưởng, Tô Điềm cảm thấy vô cùng áp lực, cô thấy cô không làm được, nhưng đại đội trưởng lại không nghĩ như vậy.
"Được rồi, hai đứa trước tiên tới nhà chú đi." Không thể vì hai đứa nhỏ mà quên mất cặp vợ chồng này, ông ta đặc biệt không yên tâm hai vợ chồng này nhất, giống như bột mì tùy người nhào nặn, ai mà bắt nạt bọn họ là phí phạm lòng tốt của hai vợ chồng Tô.
Cha Tô biết vì sao đại đội trưởng nói như vậy, cười ha ha cảm kích, chân trước đại đội trưởng vừa đi, chân sau ông đã kéo mẹ Tô tới ngay nhà đại đội trưởng.
Bà cụ Tô suýt chút nữa tức đến phát ngất, tên trộm gà đại đội trưởng này, cả thằng hai bất hiếu nữa.
Đại đội trưởng vung tay áo, dẫn theo hai anh em Tô Điềm và Tô Khải, cho đến khi tới cửa công xã thì hai anh em vẫn còn đang choáng váng.
"Ông tới đây làm gì?" Một vị cán bộ vô cùng ghét bỏ nói
"Xin chào chủ nhiệm Cao."
Đại đội trưởng mới không thèm để ý tới, Tô Điềm nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ghét bỏ nhìn đại đội trưởng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn gọn gàng, ngồi ngay ngắn trên ghế.
"Ông mau nói ông tới đây để làm gì?"
"Tôi đến thăm bạn học cũ cũng không được à?" Đại đội trưởng lấy ghế ngồi xuống, mà hai anh em Tô Điềm cũng ngồi xuống theo.
Lúc này hai người mới biết được chủ nhiệm Cao là bạn học cũ của đại đội trưởng, bảo sao hai người nói chuyện như vậy nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
"Được rồi, nhưng ông đừng có nói ra yêu cầu gì quá đáng." Chủ nhiệm Cao cảnh cáo.
"Tuyệt đối không quá phận, yên tâm đi, đối với bạn học cũ mà nói, nó rất đơn giản."
Sẽ không quá đáng đâu, mấy năm này chỉ có tổng cộng hai chiếc máy kéo, một cái cho thôn Thanh Sơn, một cái mà ông ta nhìn chằm chằm mãi vẫn ở đây, còn không phải là để giành cho ông ta kéo về thôn Khánh Phong sao?
"Vậy ông nói trước đi." Chủ nhiệm Cao quá hiểu rõ người bạn học cũ này, không hiểu làm sao mà càng ngày càng không biết xấu hổ.
"Tôi đang thí nghiệm chăn heo, nếu như lần này thành công thì năm sau có thể mở rộng quy mô, đây không phải là do cái gì cũng không biết nên đến tìm bạn học cũ hướng dẫn sao!"
Chủ nhiệm Cao mở to mắt nhìn, nhà nước vô cùng ủng hộ chuyện này, bất kể là nông nghiệp hay nuôi trồng đều rất thưởng thức người có loại tinh thần quật cường như Tô Thắng, nhưng...
"Vẻ mặt này của ông là sao, tôi đâu có muốn công xã bỏ tiền ra đâu." Như thể ông ta nghèo lắm rồi, khiến người ta nhìn mà khó chịu.
Chủ nhiệm Cao cũng thấy ngượng ngùng, không có cách nào, hiện tại công xã nghèo đến nỗi không có mùng tơi mà rớt.
"Ông đừng quanh co nữa, nói thẳng mục đích đi." Chủ nhiệm Cao lau mặt, mong là chuyện trong quyền hạn của ông.