Dù sao tuyệt đối không thể xin người tới giúp chăn lợn, đó lại là chuyện khác.

"Còn không phải là nhờ mấy đồng chí trong thôn tìm được thức ăn cho lợn sao, nhưng mà không có cách nào trở về được, ông có thể đưa cái máy kéo không dùng đến cho thôn chúng tôi được không, tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ xử lý nuôi lợn thật tốt."

Đại đội trưởng thấy sắc mặt của bạn học cũ không tốt, vội vàng đứng dậy đảm bảo.

"Là hai vị đồng chí này sao?" Ông ta không muốn nói tiếp cùng với tên không biết xấu hổ này, cứ nói muốn lái đi thì được lái sao?

"Xin chào chủ nhiệm Cao, tôi là Tô Điềm/ Tô Khải của thôn Khánh Phong."

Hai người đứng dậy chào hỏi.

"Ngồi xuống đi, chúng ta tới nói chuyện."

Sau đó, trong lúc đại đội trưởng thỉnh thoảng chen vài mấy câu, chủ nhiệm Cao từ trong lời nói của hai anh em hiểu được phương phá xử lý mấy cái bã đậu đó thành thức ăn cho lợn như nào, chỉ có thể dẫn ba người đi gặp Bí thư Hồng của công xã, ông ta cũng muốn giúp đỡ bạn học cũ, nhưng còn phải xem bạn học cũ có thể thuyết phục cấp trên được không.

"Chủ nhiệm Cao, có chuyện gì không?"

"Bí thư, đại đội trưởng Tô Thắng của thôn Khánh Phong mong rằng ngài có thể phê duyệt cái máy kéo kia cho ông ấy, thôn bọn họ đang thử chăn lợn, thức ăn cho lợn tìm được trên thị trấn không có cách nào đem về..."

Chủ nhiệm Cao ríu rít nói rất nhiều, nhưng bí thư lại không nói gì."Ông gọi đại đội trưởng vào đây." Ông ta nhớ rõ lần trước người này từng tới đây.

"Xin chào bí thư, tôi là Tô Thắng ở thôn Khánh Phong." Ngày hôm nay, kiểu gì đại đội trưởng quyết tâm mang cái máy kéo kia về, quá buồn bực rồi, thôn bên cạnh đi xe để cho bọn họ nghe được tiếng vang, còn không phải là cố ý khiến ông ta thèm muốn sao.

"Quốc gia của chúng ta rất cần những người có tinh thần như ông, chúng ta đi xem thôi." Nghe được lí do khoái thác của Tô Thắng, bí thư đứng dậy, dẫn Tô Thắng đi theo.

Ông ta không thể đả kích tinh thần tích cực của các vị đồng chí được.

Có củ cà rốt treo ở phía trước thì bọn họ mới có động lực.

Chiếc máy kéo này chính là củ cà rốt giành cho mấy thôn chưa phát triển, trong đó có thôn Khánh Phong.

"Mấy người cũng thấy đấy, xe ở đây, không có ai biết lái, chỉ cần các người lái được về thì tôi sẽ không nói hai lời." Bí thư Hồng vung tay lên nói.

Đôi mắt của đại đội trưởng sáng lên, ngày hôm nay ông ta cho dù phải đẩy thì nhất định phải đẩy nó về thôn, nhưng không thể thiếu linh kiện.

"Bí thư, tay quay của nó đâu? Ngài không thể chỉ nói suông chứ." Đại đội trưởng nóng lòng muốn lái thử.

"Chờ tôi." Bí thư xoay người đi lấy, ông ta đúng là đã quên mất, không thể để bọn họ tưởng ông ta đang lừa người.

"Bác, bác biết lái không?" Tô Điềm đi tới trước mặt đại đội trưởng, đôi mắt sáng ngời, dù sao cô chỉ từng lái qua xe Maserati thôi, loại xe cổ này cô chưa từng lái, nhưng máy kéo thì cô lại biết lái đó. Mỗi lần mùa đông cần có than, chính cô đã mượn xe kéo của nhà máy than đá đưa mẹ viện trưởng đi mua đồ.

"Khụ khụ, Điềm Điềm, bác không biết lái, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách đưa xe về." Đến lúc cần học lái thì ông ta mặt dày qua nhờ thôn bên cạnh chỉ dạy là được.

Tô Điềm muốn giơ tay lên sờ soạng, lại sợ làm hỏng, hai mắt sáng ngời, hiển nhiên là rất thích.

Đàn ông không ai mà không thích xe, cô cũng thế, nếu không phải vì không có tiền thì cô còn muốn mua thêm mấy cái xe thể thao.

"Anh hai, anh thích không?"

"Thích." Có cái này, sau này trong thôn làm gì cũng tiện hơn nhiều.

Tô Điềm gật đầu, ý bảo cô đã biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play