Tô Khải và đại đội trưởng thích thú vây quanh cái máy kéo, đi quanh mấy vòng, nhìn bao nhiêu vẫn thấy không đủ.

"Thế nào, đẹp nhỉ, đẹp thì cố gắng lái về đi?" Bí thư Hồng cầm theo tay quay tới, vui vẻ nói.

Phía sau chủ nhiệm Cao còn có mấy vị cán bộ, bọn họ đã thành thói quen, có cán bộ nào trong thôn mà không thèm nhỏ dãi cái máy kéo này, cuối cùng lại ủ rũ cúi đầu rời đi, bọn họ không khinh thường những người đó, chỉ là xem rất thú vị.

"Bí thư, thật sự chỉ cần lái được về thì là của thôn bọn tôi?"

Bí thư Hồng nhìn Tô Điềm tủm tỉm cười hỏi, ông ta gật đầu cười nói: "Chỉ cần có thể lại trở về." Người biết lái xe đúng là mãi không thấy xuất hiện, với lại cho dù hôm nay đại đội trưởng không biết xấu hổ mà dẫn theo hai đứa mặt dày tới là chơi xấu, nhưng xe này không phải là cứ muốn thì lái về được.

Hôm nay Tô Điềm sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt, để cho ông ta biết, bất kể lúc nào đều không được khinh thường người yếu hơn mình.

"Bí thư thật hào phóng."

Tô Điềm từ trong tay đại đội trưởng cầm lấy cái tay quay, đại đội trưởng gấp gáp muốn lấy lại, sợ cô nghịch ngợm.

"Con bé này, cháu định làm gì? Cháu biết lái à?" Chỉ sợ có người nghe thấy nói bọn họ không biết tính toán rồi trách bọn họ, đại đội trưởng đè thấp thanh âm mà nói.

Mà ngay cả Tô Khải không có nghe rõ.

Tô Điềm nở nụ cười: "Đại đội trưởng, bác sợ không đi được thì mau ngồi lên thùng xe đi."

Tô Điềm chỉ nói đùa thôi, không ngờ đại đội trưởng tưởng thật, trực tiếp đi tới ngồi thì không nói làm gì, còn kéo theo cả Tô Khải ngồi theo.

Tô Khải vẫn không hiểu cái gì.

Khóe miệng Tô Điềm co lại mãnh liệt.

Cho dù cô biết lái, nhưng có thể dùng tay quay này khởi động xe được hay không thì chưa chắc.

"Bí thư, để cháu thử xem."

Bí thư Hồng gật đầu, cái tên đội trưởng không biết xấu hổ này còn dẫn theo hai đứa nhóc mặt dày.

Mí mắt của Chủ nhiệm Cao giật một cái, xoay người đi làm như không thấy gì hết, cho dù bị lái đi thật thì sẽ đúng như bí thư nói, hơn nữa giữ lại để bụi còn không bằng mang đi tỏa sáng, nếu có một người khác, chưa chắc lái đi được.

Tô Điềm nhảy lên xe, cần số, phanh, chân ga, ly hợp, kiểm tra khắp nơi. Lúc này mới nhảy xuống xe, cầm tay quay, nhấc chân, dùng chân nhẹ nhàng ấn van giảm áp, hai tay cầm tay quay dùng sức, quay một vòng hai vòng ba vòng... Một tiếng động chói tai vang lên, cô buông van giảm áp, rút tay quay ra.

Tô Điềm giơ lên ông tay lau mồ hôi, mệt chết cô rôi, cả cánh tay đều đau nhức.

Chỉ có cô nghe thấy tiếng động lớn chói tai này, mà Tô Khải và đại đội trưởng ở trên xe kích động đến suýt nữa nhảy dựng lên.

Tô Điềm bĩu môi, anh trai gì chứ, cô mệt muốn chết đi được, ai đó cứ ngồi ở trên không chịu xuống.

Tô Khải đang căng thẳng, đúng là đã quên mất cô, vả lại đại đội trưởng đã nói, phải chuẩn bị cho tốt để còn chạy trốn.

Tô Điềm lên xe, đặt tay quay ở một bên, một chân giữ ly hợp, một chân giữ chân ga, một tay giữ vô lăng, một tay giữ cần số.

"Cảm ơn ngài bí thư, cảm ơn." Đại đội trưởng đắc ý hô to, cho dù âm thanh của máy kéo lớn đến đâu vẫn không che được âm thanh của đại đội trưởng, từng lời rõ ràng truyền đến tai mấy vị cán bộ đang đứng ở bậc thang.

Bí thư Hồng trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn mềm mại kia vững vàng ngồi trên ghế lái xe kéo, cứ nhìn như thế... cho tới khi bọn họ biến mất ở cuối con đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play