"Bọn họ, đứa nhỏ đó..."
"Chính ngài nói đó." Cái xe kéo ngày thường dùng để khích lệ tinh thần bây giờ bị ai đó lái đi, ngài đừng mong chọn ai đi, dù sao đều phải đưa cho các thôn, đưa cho thôn nào thì cũng là đưa.
Một câu của Chủ nhiệm Cao chặn lại lời nói dang dở của bí thư Hồng.
Bí thư Hồng: Có phải ông có một tay trong này đúng không?
Khóe miệng chủ nhiệm Cao cong lên, chắp tay sau lưng, vừa quay về phòng làm việc vừa ngân nga hát, hiển nhiên đối với việc đại đội trưởng có thể mang máy kéo về là rất vui mừng. ...
"Ha ha ha, đúng là vui quá đi mất, ông đây còn chưa từng được sảng khoái như thế này đâu." Đại đội trưởng mừng như điên, chỉ huy Tô Điềm thêm dầu cho xe, kéo một xe bã đậu đi về thôn.
Tô Điềm càng lái càng thuận tay, lúc mới xoay vô lăng thì tương đối nặng, nhưng sau khi đi thì không còn như thế nữa, nguyên nhân một phần do phía sau chở đồ không nặng lắm.
Sau khi đổ thêm dầu vào, cô gọi Tô Khải ngồi cạnh mình, lúc điều khiển xe thì làm chậm lại cho Tô Khải nhìn rõ.
Cô mong anh trai mình có thể tự lái cái xe kéo này chứ không phải để cho người khác được lợi.
Nhưng cái này vẫn nên học một ít, dù sao biết lái xe thì chưa chắc đã biết sửa xe.
Sửa xe thì Tô Điềm không biết nhiều lắm, nhưng không phải là không biết chút nào, ai bảo cô là người keo kiệt luyến tiếc tiền sửa xe chứ.
"Đại đội trưởng về rồi, Tô Điềm lái máy kéo chở đại đội trưởng về rồi." Đứa trẻ đang nghịch bùn ở cổng thôn nghe thấy tiếng vang, cho tới khi nhìn thấy người đang ngồi trên xe, lập tức chạy nhanh như gió vui vẻ đi báo cho người lớn.
Cả thôn Khánh Phong xôn xao, lời của đứa bé trực tiếp ném hai quả bom xuống thôn, cán bộ trong thôn như muốn bay, người trong thôn thì run rẩy kích động chạy ra cổng thôn, mấy đứa trẻ thì vui chơi chạy theo.
Chỗ của thanh niên trí thức.
"Anh Tần, đi mau, mau đi nhìn thôi, đồng chí Tô lần trước đụng phải đang lái máy kéo đi vào thôn rồi, mau đi xem nào." Trương Lượng hô to về phía Tần Lâm Xuyên đang nằm hóng gió dưới gốc cây.
Tần Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn qua bên kia, là đồng chí Tô mà cậu biết sao?
Buổi tối hôm qua cậu chạy gần như suốt đêm, thật vất vả mới thoát được, hiện tại cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi không muốn đi đâu hết, nhưng nếu đứa nhóc da đen kia... thì hắn sẽ tới nhìn một cái.
"Đi ra bên ngoài nghe xem có chuyện gì đấy, ồn ào thật, người ta còn đang ngủ." Trương Thúy Hoa xoay người, kêu Tô Hiểu Vân đi ra ngoài xem một chút.
Không lâu sau đó, Tô Hiểu Vân quay về, vẻ mặt khó coi ngồi trên mép giường không nói lời nào.
"Sao vậy?"
"Nghe nói Tô Điềm lái máy kéo trở về." Tô Hiểu Vân bực mình nói.
"À, thế thì có gì đâu... Hả, con nói cái gì? Máy kéo? Tô Điềm lái máy kéo?" Trương Thúy Hoa chợt ngồi dậy, không dám tin hỏi lại con gái, lại thấy bộ dáng khó chịu của con gái, có cái gì mà không hiểu chứ.
"Con nhìn thấy?"
"Không, tất cả mọi người đều chạy ra cổng thôn, con nghe thấy họ la hét."
"Vậy không phải đâu, nói không chừng nghe nhầm nói bậy." Tô Điềm mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể lái xe kéo được, con trai bà ta còn không biết lái đâu.
"Đi, chúng ta gọi ông bà nội con tới nhìn một chút."
Mà căn bản không cần hai người họ đi nói, anh trai cả nhà họ Tô gấp gáp chạy vào, vốn đang cùng mấy người trong thôn nói chuyện hóng mát dưới gốc cây đại thụ chỗ cổng thôn, đứa cháu gái Tô Điềm chết dẫm kia lái xe kéo nhanh như chớp chạy qua trước mắt ông ta.