"Cái gì? Thực sự là Tô Điềm?"
"Con tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao?"
"Đi, đi xem." Bà cụ Tô cùng ông cụ Tô vẻ mặt kích động chạy tới chỗ đại đội, đây là người nhà họ Tô lái về đó, sau này ai muốn ngồi máy kéo còn không phải tới xin nhà họ Tô sao, ai bảo bọn họ không biết lái.
"Mẹ, mẹ nên bảo con bé Tô Điềm kia dạy lại hết cho con đi, một đứa con gái như nó thì lái xe kéo làm gì."
"Đúng đúng đúng, nên để cho cha đứa nhỏ." Trương Thúy Hoa nghĩ đến sau này người trong thôn đều phải đến nịnh nọt mình, so với vợ của đại đội trưởng thì còn oai phong hơn, bà ta không ngăn được mà thấy vui sướng.
Tô Điềm cũng không biết rằng, một nhà ông cụ Tô đang tính toán lên người cô. ...
"Đứa bé Điềm Điềm thật lợi hại."
"Điềm Điềm chính là ngôi sao may mắn của thôn mình."
"Biết chăn lợn, tìm được đồ ăn cho lợn, giờ còn biết lái cả máy kéo."
Đối mặt với hàng chục đôi mắt âm thầm phấn khích, Tô Điềm nghĩ trong lòng, đây chính là vinh dự chung của cả tập thể đi.
Mẹ Tô xúc động muốn chết, hai con của của bà đều ngồi ở phía trước, con gái thậm chí còn ngồi ở ghế lái, hai tay cầm vô lăng, lời còn chưa nói ra nhưng viền mắt lại đỏ lên. Một nhà họ, hai mươi năm nay không có tiếng tăm gì, nhưng sau khi ở riêng, con gái một lần lại một lần khiến cho cả thôn này nhận ra, trong thôn này còn có một cậu hai nhà họ Tô, còn có Chu Tuệ Ngọc bà đây.
Con cái tài giỏi, sẽ không có ai coi thường hai vợ chồng họ nữa.
Cha Tô ưỡn ngực, không lời nào có thể diễn tả được lúc này ông có bao nhiêu kiêu ngạo, đứa con gái ưu tú đó là con gái của Tô Hòa Bình này.
Tô Điềm tắt máy, chen qua đám đông, đi tới bên cạnh mẹ Tô: "Sao lại khóc rồi, mẹ đừng khóc, hôm nào đó con dẫn mẹ lên thị trấn." Mẹ của cô đã nhiều năm rồi chưa được lên thị trấn.
"Mẹ rất vui, con gái mẹ có tài, mẹ rất là vui." Mẹ Tô lau khóe mắt, vừa cười vừa nói.
"Chuyện để vui còn nhiều nữa cơ, chờ sau này con gái mua cho mẹ một căn phòng ở thật lớn, đi ra ngoài có con lái xe chở mẹ đi, có được không?" Tô Điềm ôm cánh tay mẹ làm nũng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc này mẹ Tô thế nào cũng không ngờ tới, những lời con gái nói đều thành hiện thực.
Hạnh phúc của đôi vợ chồng này vẫn còn tiếp tục ở phía sau.
Vợ của đại đội trưởng nghe thấy lời của hai mẹ con họ, cái này không cần biết có làm được hay không, chỉ nghe thôi cũng thấy mát lòng.
"Cô đó, chuyện vui vẫn còn đấy."
"Chị dâu, thím, xin cảm ơn."
"Cô cứ gọi tôi là chị dâu được rồi, dù sao vị kia nhà cô không sửa miệng được, mỗi ngày cứ gọi cha đứa trẻ là anh Thắng." Nói một chút, vợ của đại đội trưởng nở nụ cười.
Đứa bé Tô Điềm nhà họ Tô đúng là ngôi sao may mắn của thôn, cha đứa trẻ đã nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần, chỉ có lần này mang chiếc xe kéo lái về, nếu không nhờ có Tô Điềm, đoán chừng đại đội trưởng cũng không lái xe về được.
Vợ của đại đội trường nghĩ mà vừa ghét bỏ vừa yêu.
Tô Điềm thoát ra khỏi đám đông tới bên cạnh mẹ Tô, Tô Khải thì không được may mắn như vậy, bị người dân vây lại hỏi này hỏi nọ, Tô Khải nói đến miệng lưỡi đắng khô, còn hồi hộp đến toát mồ hôi, ngẩng đầu muốn tìm em gái, nhưng lại lo lắng em gái bị đám người chặn lại hỏi, quên đi, vẫn là để anh ta trả lời.