"Anh Tần, không qua xem sao?"
"Không đi."
Thanh niên trí thức bọn họ xuống thôn được ba, bốn năm. Cảm giác dần hòa nhập với người trong thôn, nhưng rốt cuộc lại không cùng một thế giới, không thực sự hòa nhập vào, người dân vẫn có thái độ bài xích với bọn họ.
Chỉ là.
Nha đầu da đen kia hình như lại trắng lên, ăn cái gì vậy nhỉ, không phải mỗi ngày đều ăn như thế sao?
"Anh Tần? Anh Tần, anh đang nhìn người ta à? Đó là một đứa bé đấy nha." Trương Lượng chế giễu đẩy Tần Lâm Xuyên một cái.
Tần Lâm Xuyên nhìn sang, trừng mắt nhìn ai đó nói bậy nói bạ, cậu cũng không phải cầm thú, đó chỉ là một đứa bé gái mà thôi, cậu cũng đã hai mươi tư rồi, không đúng, còn vài tháng nữa mới tới sinh nhật, bây giờ cậu mới hai mươi ba tuổi.
Tần Lâm Xuyên không biết tại sao bản thân lại tính toán tuổi tác kỹ càng như vậy, nhìn đứa nhóc da đen như phát sáng kia thì lại nhớ tới câu nói giảng đạo lý rồi đánh nhau với lợn, khiến người ta buồn cười.
"Nhường đường một chút, nhường một chút, đó là Điềm Điềm nhà tôi, nhanh để bọn tôi nhìn Điềm Điềm lái xe kéo trở về."
Bà cụ Tô tới chậm, ở phía sau đoàn người chen lên, mọi người nghe thấy tiếng la của bà cụ Tô, vô cùng không muốn nhường đường, bọn họ còn chưa nhìn đủ đâu. Ai bảo người ta là người nhà của đứa bé Tô Điềm, chỉ có thể không tình nguyện mà tránh ra thành một lối, dù sao cũng phải cho đứa bé Tô Điềm kia mặt mũi.
"Bọn họ có phải là uống lộn thuốc rồi hay không?" Vợ của đại đội trưởng nhíu mày hỏi.
Mẹ Tô trầm mặc, một nhà này đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là nhìn trúng cái máy kéo mà tới.
Khóe miệng Tô Điềm giật một cái, lại còn "Điềm Điềm nhà tôi", khiến cô ghê tởm muốn chết, cô ở trong mắt bọn họ bấy lâu nay đều là con nhóc thối tha, con bé ti tiện, phế vật ăn không ngồi rồi... Lúc nào trở thành Điềm Điềm nhà họ cơ chứ.
Thật đúng là đủ châm chọc, một nhà không có lợi cho mình thì không nhúng tay vào.
"Nhóc Tô Điềm, cái tay quay này cho cháu cầm, sau này nhờ cháu lái máy kéo." Đại đội trưởng vẻ mặt xúc động nói, cả thôn này của bọn họ còn không có ai biết lái máy kéo đâu.
"Bác trai, tay quay này bác giữ lại đi, an toàn hơn cho cháu cầm, xe còn cần một cái nhà xe, miễn cho bị mưa gió, khi nào cần lái xe thì bác gọi cháu một tiếng là được rồi." Cô cũng không muốn rước phiền vào người, nhìn những cái ánh mắt kia đi, cô còn chưa làm xong chuyện của mình đâu.
"Được, vậy để bác cầm, nhưng hiện giờ đã có xe, bác đang nghĩ trước tiên đi kéo thức ăn cho lợn về, cháu thấy sao?" Đại đội trưởng thương lượng hỏi.
"Cái này bác cứ quyết định, đến lúc đó nói với cháu một tiếng."
Tô Điềm khoát tay, đợi cô chỉ dạy cho anh hai xong là có thể không cần lái nữa rồi.
Ông cụ Tô còn muốn nói lại thôi, ông ta đang hy vọng Tô Điềm sẽ lái xe về cuối thôn, rồi nói về việc dạy cho thằng cả lái xe, nhưng Tô Điềm lại từ chối mang xe về, con bé này không nghĩ tới người lớn trong nhà sao?
"Đi, về nhà, mẹ nấu cơm cho các con."
"Mẹ là tốt nhất." Chỉ là tạm thời chưa chắc đã được ăn ngay.
"Cha thì không tốt sao?" Cha Tô ghen tỵ.
"Cha với mẹ đều tuyệt như nhau, anh trai cũng thế." Tô Điềm nhìn thấy Tô Khải muốn nói lại thôi, vội vàng nói thêm một câu, dỗ cho cả ba người cười toe toét.
Bà cụ Tô thấy người một nhà kia không thèm nhìn bọn họ, tức điên cả người, lại bị ông cụ Tô trừng mắt nhìn, khó chịu kiềm chế lại.
"Em trai, em trai, các em đi nhanh quá, cha với mẹ đã lớn tuổi, không theo kịp được, mấy người chờ chúng ta một chút."
Tô Điềm ghét bỏ cực kỳ, vừa muốn chiếm hời, vừa muốn chèn ép bọn họ, mặt mũi đâu mà nói thế.