"Bác cả, nhà chúng ta lại không ở cùng một sân, tại sao lại còn theo với không theo chứ?" Tô Điềm nghiêng đầu hỏi.
Anh cả nhà Tô muốn quát lớn Tô Điềm, nhưng lại nhịn xuống, chờ ông ta học lái xe xong thì sẽ cho con bé này đẹp mặt.
"Đứa bé này, nói cái gì thế, bác là anh trai đến nhà em trai ngồi một chút không quá đáng đi. Em trai, cha mẹ nhớ em, ngày hôm nay người một nhà chúng ta cùng nhau họp lại, nói rõ ràng."
"Khẩu phần ăn của năm người thì tự lấy lên." Cha Tô lạnh nhạt nói một câu.
"Thằng hai, con cũng muốn bọn ta lấy ra sao?" Ông cụ Tô trầm giọng hỏi.
"Cha, nhà bọn con ăn toàn là mượn từ chỗ đại đội, cha nhẫn tâm nhìn bọn con con đói bụng?" Muốn gì chứ, đúng là không tự hiểu lấy bản thân, hỏi câu không nên hỏi, một nhà bọn họ có bao nhiêu người thì phải tự biết chứ, đã muốn chèn ép nhà họ còn muốn chiếm lợi.
"Thằng hai, mày giỏi rồi, sao có thể nói như vậy với anh ruột và cha ruột của mày." Nói lão già thì nói lão già, cần gì phải nói bóng nói gió thằng cả.
"Lời này của ngài nói con không dám nhận, con có thể nhịn được việc mấy người không cho đồ ăn để ra ở riêng sao? Hai trăm đồng kia không lấy là để làm tiền trợ cấp hai mươi năm cho hai người, nhưng vì sao lại không cho nhà con lương thực, cái đó vốn nên cho bọn con."
"Con đã nhịn quá nhiều rồi. Con gái con suýt chút nữa mất mạng còn không có tiền trị, đến bây giờ vẫn còn thiếu bác sĩ Lưu năm đồng, con có thể nhịn. Rõ ràng cùng là làm việc, Chu Tuệ Ngọc mỗi ngày kiếm mười công điểm, về đến nhà còn phải nấu cơm giặt giũ quét dọn nhà cửa, con có thể nhịn. Con gái của con còn nhỏ, để đến trường mà phải đáp ứng những cái điều kiện bất công của mẹ thì sao? Con có thể nhịn. Còn con trai của con vì không để con bị khó xử mà không đi đến trường thì sao? Mẹ nói con còn chưa nhịn đủ à?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT