"Hừ." Tô Điềm hừ lạnh một tiếng, môi bĩu cong như một cái móc, có thể treo được cả một bình dầu, lại nhìn thấy vẻ mặt cha Tô đen xì như bị người ta cướp mất bảo bối, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ giậm chân chạy đi.
Nhìn thấy ánh mắt không hề thân thiện của cha vợ, Tần Lâm Xuyên chột dạ xấu hổ sờ mũi, báo cáo "Cháu đi hỗ trợ quét dọn vệ sinh" rồi bỏ chạy.
Tô Khải vui vẻ tựa vào khung cửa, làm sao mà cha già có thể nhìn Tần Lâm Xuyên thuận mắt được chứ? Ngứa mắt là đằng khác, con gái từ nhỏ đến lớn nâng niu trong lòng bàn tay bỗng dưng bị một con sói dụ dỗ, có thể có sắc mặt tốt mới là lạ!
Khi còn bé, em gái luôn ngồi trên vai cha già, bởi vì Tô Hiểu Vân có một con ngựa gỗ nhỏ, cha già đau lòng con gái hâm mộ nhìn Tô Hiểu Vân, tự mình làm ngựa cho con gái cưỡi.
Vì sao không làm riêng một con ngựa cho em gái ư? Có làm thì em gái cũng không được chạm vào.
Hiện tại cha già nhìn Tần Lâm xuyên có khác gì đang nhìn kẻ xấu trộm bảo bối đi không? Không cầm gậy lên đuổi đánh là còn đang nhẫn nhịn rồi.
Tô Khải hả hê trong lòng, chỉ thiếu điều cầm hạt dưa trong tay nhâm nhi thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT