Cha Tô lắc đầu, may mắn là hai đứa con của ông đều không có tật xấu gì.
Cha Tô vừa mở cửa thì Tô Hồng Quân đã xông vào, chờ lúc ông đóng cửa lại thì anh ta đã đứng sừng sững ở trong sân rồi.
Tô Hồng Quân dụi mắt nhìn lại, vẫn là đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn chằm chằm anh ta, thì ra anh ta không bị hoa mắt.
"Chú... chú hai, đó... đó là Tô Khải sao?" Tô Hồng Quân mở to hai mắt, anh ta đã nhận ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, lúc này mới trôi qua bao lâu mà thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ nước ở thành phố Bắc Kinh giúp người ta lột xác cả trong lẫn ngoài? Nếu như đi trên đường, nói không chừng anh ta sẽ cho rằng người giống người mà thôi.
"Nếu không thì ai nữa?" Cha Tô nghi hoặc, Tô Hồng Quân không phải là bị ngu chứ? Sống cùng nhau hơn mười năm, sao lại không nhận ra đây là Tô Khải? Đúng là không có lương tâm, ngay cả em họ của mình cũng không nhận ra, có thể tưởng tượng trước kia thằng nhóc này thờ ơ với Tô Khải đến mức nào.
Cũng phải thôi, khi đó cả nhà bọn họ chỉ là người làm công không lương cho nhà ông cụ Tô.
Nói không lạnh tâm là giả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play