Cha Tô còn đang định mở miệng từ chối thì bị nghẹn lại bởi những câu đó của Tần Lâm Xuyên.
Người ta đã nói rồi, là do con gái ông thích mấy thứ lấp lánh này nên người ta mới chiều theo sở thích của con gái, nếu ông lại từ chối thì hình như hơi ra vẻ? Với cả, Tần Lâm Xuyên còn trực tiếp mở hộp trước mặt ông, bên trong có cái gì đều nhìn rõ hết, cho dù ông không biết nhìn hàng nhưng ông vẫn biết những thứ này có bán được giá cao hay không. Trước kia vốn dĩ chỉ có mấy tiểu thư nhà giàu mới có thể mang những món đồ đó, dân thường bọn họ không mang nổi, có thể tưởng được những thứ này có giá trị như nào.
Như này mà thằng nhóc kia nói không có giá trị gì, có thể dùng để chơi?
Cha Tô hít sâu một hơi, không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với thằng nhóc này, rõ ràng là đang ngầm ám chỉ thằng nhóc này quan tâm con gái mình như nào.
"Cha, Tần Lâm Xuyên đã nói không sao rồi thì cứ để lại cho con chơi đi." Để cho hai bên đều có bậc thang xuống, Tô Điềm vội vàng tiến lên phía trước nhận lấy cái hộp trong tay Tần Lâm Xuyên, cô cảm thấy có hơi áy náy, mấy món này mai sau này có giá trị lớn lắm, đâu có vô giá trị đâu, thôi kệ đi, sau này có cơ hội thì trả lại cho anh vậy, đây chắc là đồ của mẹ anh ấy để lại.
Con gái đã cho bậc thang đi xuống, cha Tô không ra vẻ nữa, dù sao chuyện kết hôn không thể lấy ra đùa được, con gái sớm muộn gì sẽ phải lấy Tần Lâm Xuyên.
Còn những đồ này, ông sẽ không lén ăn bớt, đến lúc đó thì để cho con gái mang đi thôi, sớm muộn gì cũng là của hai vợ chồng chúng nó... Không đúng! Là sớm muộn gì cũng là của hai đứa nó, dù ông không có nhiều đồ trang sức lấp lánh như này, nhưng ông sẽ không để con gái thiệt thòi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT