Tô Điềm nhìn hai mắt Tô Hiểu Vân tràn đầy ghen ghét, khóe miệng khẽ nhếch, chuyện để cho chị ta ghen tỵ còn nhiều lắm, từng này đã là gì.
"Bác, tiền lương của cháu phát vào cuối tháng ạ?"
"Đúng thế, có điều, chỉ có hai mươi lăm đồng, nhóc con, cháu đừng chê ít nhé."
Đại đội trưởng vẫn thấy xấu hổ vì việc này, nghe nói thôn cách vách là ba mươi đồng, còn hơn cả viên chức làm trong phố, thôn của bọn họ hàng năm đều xếp cuối, hai mươi lăm đồng đã là cực hạn của ông ta rồi.
"À, như vậy mỗi tháng chỉ có thể mua chút thịt về." Tô Điềm liếc nhìn Tô Hiểu Vân, cười tươi như hoa nói.
"Con bé này đúng là tham ăn."
Tô Khải sao mà không hiểu, đây là em gái cố tình nói cho Tô Hiểu Vân nghe thấy, Tô Hiểu Vân lớn hơn Tô Khải một ngày, mỗi lần lại tự cho mình là em gái, trước kia anh ta không thích, cũng không chán ghét. Sau này có một lần, quần áo Tô Hiểu Vân không mặc được nữa lại không muốn cho em gái, còn cầm một tảng đá mài mấy cái lỗ, khiến mẹ hơn nửa đêm mượn ánh trăng khâu lại cho em gái mặc, thật sự chưa từng thấy qua cô gái nào lại có tâm tư xấu xa như vậy.
Tô Khải nhìn thoáng qua quần áo ngay ngắn trên người, anh ta nhất định phải nỗ lực, sau này không thể để em gái phải mặc đồ cũ nữa.
Tô Hiểu Vân đang trừng mắt nhìn đoàn người Tô Điềm lại nghe được như thế, trực tiếp ngây ngẩn cả người, Tô Điềm còn được hai mươi lăm đồng lương? Dựa vào cái gì? Anh trai Tô Hồng Quân của chị ta mới chỉ có hai mươi tám đồng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play