"Thế mày giúp tao giải quyết họ đi, chúng ta sẽ không nợ gì nhau nữa, sau này nước sông không phạm nước giếng."
"Được nha!" Tô Điềm nghiêng đầu cười, tóc búi cao, vẻ mặt vui vẻ, nhưng ai biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
Tô Điềm đứng dậy, quần dây lưng rộng màu vàng nâu, trên người mặc một cái áo len mỏng, chân đi một đôi giày Martin, thân hình mảnh mai lại thẳng tắp, đặc biệt cá tính đẹp mắt.
Về phần đôi giày Martin, không cần nghi ngờ, cô đã nhờ Phùng Đề giữ chặt xưởng may giày da, đôi giày trên chân cô chính là từ xưởng giày sản xuất ra, chỉ là có hơi đắt tiền.
"Đi thôi." Ngẩn ngơ cái gì?
Bây giờ Tô Hiểu Vân ghen tỵ muốn chết, so với Tô Điềm, cho dù là về ăn mặc, về dung nhan, về gia thế hay là về cha mẹ anh trai, chị ta không có cái nào đem ra so sánh được, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu nhịn sự khó chịu trong lòng, đi theo sau Tô Điềm ra khỏi quán cà phê.
Ban đầu chị ta còn muốn để yên cho Tô Điềm, nhưng đầu óc chị ta bắt đầu mơ màng, cộng thêm sự ghen ghét trong lòng, lúc đi tới ngõ vắng không người, chị ta chỉ huy hai người theo sau đánh ngất Tô Điềm mang đi, như vậy chị ta mới có thể lấy phần tiền còn lại, không cần phải lén lút trốn chạy nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play