Tô Điềm nhìn Tô Hiểu Vân vẫn không biết hối cải: "Đúng rồi, tiền mà cô lấy từ Giang Thanh Uyển, tôi đã lấy giúp cô rồi. Dù sao thì chỗ tiền đó nhờ tôi nên cô mới có thể lấy được, phải không?" Tô Hiểu Vân hứa hẹn sẽ giết chết cô nên mới lấy được một nửa tiền thưởng, để cho người bị hại lấy đi không có gì quá đáng, coi như là bù lại cho những tổn thương mà trước kia Tô Hiểu Vân đã gây ra cho cô.
"Mày sẽ không được sống yên ổn đâu, ưm... ưm..." Tô Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi, căm hận Tô Điềm tới tận xương máu, hai người bảo vệ sợ Tô Hiểu Vân nói ra những lời quá đáng hơn, vội vàng bịt miệng Tô Hiểu Vân lại.
"Đừng để cho chị ta la hét nữa, nếu người khác biết, lại tưởng chúng ta làm gì chị ta vậy. Được rồi! Bây giờ đi thôi." Nói xong, Tô Điềm không nhìn Tô Hiểu Vân nữa, quay người rời đi.
Ở thị trấn Quan Bình, thỉnh thoảng Ngưu Thục Phân lại chạy đến nhà bà cụ Tô làm ầm ĩ một hồi.
Ông cụ lẫn bà cụ Tô đều bị người ta bắt đi một cách bí ẩn, lúc đầu anh cả Tô còn lo lắng, sau rồi thấy chẳng có chuyện gì, lại hy vọng bà cụ Tô mang tiền về từ bên ngoài. Ông ta còn chạy đến huyện để hỏi thăm, nhưng người ở đó bảo anh, bà cụ tuổi già rồi, chắc là đi thành phố Bắc Kinh hưởng phúc rồi.
Ban đầu ông ta không tin, nhưng suy nghĩ một chút, có thể cho hai ông bà đó hưởng phúc, ngoài Tô Hòa Bình ra, còn ai được nữa? Còn ai có thể nuôi bà cụ Tô và ông cụ Tô?
Anh cả Tô gấp gáp chạy về nhà chuẩn bị bàn bạc cùng con trai mình, trực tiếp đi tìm cha Tô. Dù sao họ là anh em, không có chuyện anh cả ở nông thôn cày ruộng, em trai lại ở thành phố hưởng phúc được, anh em phải "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu" chứ!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play