Bản thân Tô Điềm cũng không biết vì sao lại ngứa tay đưa bánh bột ngô cho Tần Lâm Xuyên. Cô nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn vào mình, chỉ có thể giả vờ như không biết, đôi mắt to long lanh khó hiểu nhìn về phía người khác.
Mọi người cảm thấy không nên suy nghĩ nhiều, con nhóc này còn chưa lớn đâu, nếu không thì làm sao mà tránh được đôi mắt sắc bén của bọn họ.
Chỉ có Tô Khải như có điều suy nghĩ, thờ ơ uống chén canh, ăn bánh bột ngô.
Cha Tô cũng thấy nghi ngờ nhưng không hỏi gì, nếu như con gái thật sự có cảm tình với thanh niên trí thức Tần thì làm sao bây giờ, ông không nói ra, muốn con gái từ từ quên đi, ông là luyến tiếc con gái lấy chồng xa.
Tô Điềm không biết rằng, hành động kia của mình lại khiến cha Tô nghĩ nhiều như vậy.
Buổi chiều đào khoai, Tô Điềm quang minh chính đại tránh né Tần Lâm Xuyên. Tần Lâm Xuyên mím môi, cậu đương nhiên biết cô đang làm gì, nhưng bây giờ bản thân cậu cũng không hiểu nổi chính mình, trước khi suy nghĩ kỹ càng, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, miễn làm phiền người ta.
"Điềm Điềm yêu quý, con đừng làm, để cha tới khiêng, con đi thu cột cùng Tú Tú đi, thu xong để sang bên cạnh, đợi lát nữa chúng ta kéo trở về." Có thể dùng để đốt lửa, đem về làm nóng giường.
Cha Tô còn chưa kịp đi tới bên người con gái, Tần Lâm Xuyên đã bước lên trước, lấy đi cái túi trong tay Tô Điềm, hai tay khiêng túi lên vai, một giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, rơi vào mu bàn tay Tô Điềm.
Tô Điềm giống như bị phỏng, vội vàng che tay. Lúc cô ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy được đầu đinh đen ngắn của Tần Lâm Xuyên, lưng rất rộng, chân thon dài mà lại có lực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT