Tô Điềm nắm chắc mấy quả bóng bằng cỏ, ánh mắt khiêu khích, ngoắc ngón trỏ như là đang nói "Mau tới đây đi" nhưng lại không thể bỏ qua quả bóng cỏ trên tay cô.
Trương Tú Tú sợ hãi lộc cộc rụt về chỗ, chị ta bĩu môi, nhóc con Tô Điềm chỉ biết bắt nạt chị ta.
Tô Điềm nở nụ cười rạng rỡ, trêu chọc Trương Tú Tú thật vui, quả nhiên, niềm vui là được làm từ nỗi đau của người khác.
Tần Lâm Xuyên nhìn mà ngạc nhiên một chút, sau đó ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều, miệng nhếch lên, bé con đúng là hoạt bát, mới vừa rồi còn rầu rĩ, tiếp theo đã híp mắt nhe răng cười rồi, thật đúng là một đứa trẻ, tính tình thất thường như thời tiết thay đổi.
Anh nhanh nhẹn bước đi, vội vàng kéo trâu cày ruộng.
Chỉ là, động tác ban nãy của nhóc con nghĩa là gì? Trông rất lạ.
Tần Lâm Xuyên lắc đầu.
"Ban nãy hai người làm gì đó?" Trương Lượng không nhịn được mà hỏi Trương Tú Tú, anh ta không hay nói chuyện với mấy cô gái trong thôn, không ngờ sau khi tiếp xúc mới thấy Tô Điềm và Trương Tú Tú hoàn toàn khác với lời đồn, hai người rất chân thật, đúng thế, rất chân thành, không để tâm tới ánh mắt của người khác, cãi nhau ầm ĩ, muốn cười toét miệng thì cười, không giống như mấy người thanh niên trí thức trong ký túc xá bọn anh, cười rất kín đáo.
"À, cậu nói động tác mới nãy của bọn tôi sao?" Trương Tú Tú cũng không hiểu, Điềm Điềm chưa từng nói cho chị ta biết, không thể để người thanh niên trí thức này khinh thường bọn cô, con ngươi Trương Tú Tú đảo một vòng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT