Nhưng mà hiển nhiên Lâm Thính Vãn thất sách, trước khi hôn mê mới nghĩ đến một câu, “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành.” (Nếu chỉ nhìn thấy những gì viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu mình phải tự mình thể hội và thực hành).
Mẹ nó, đạo lý của lão tổ tông truyền lại sao cô lại hoàn toàn quên mất chứ, liền một đống lý luận tri thức, lắm miệng làm gì? Không ai nói với cô chuyện này càng về sau thời gian càng dài……
Ngày hôm sau.
Đồng hồ sinh học của Lâm Thính Vãn luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay cô lại ngủ tới lúc mặt trời lên cao, lúc hai chân bước xuống đất còn có chút nhũn ra, nhanh chóng đỡ mép giường mới không ngã trên mặt đất.
Trong phòng đã không có bóng dáng của Cố Luật Hoài, quần áo đã bày biện trên đầu giường cho cô, gấp rất chỉnh tề.
Lâm Thính Vãn vẫn là nhịn không được ở trong lòng mắng Cố Luật Hoài một câu, đổi quần áo xong cô cũng không ở yên trong phòng, chủ yếu cũng là vì đói đến nhũn cả tay chân, rõ ràng trước khi ngủ cô đã ăn một chút, nhưng mà ngẫm lại lượng tiêu hao tối hôm qua, đói cũng là hiển nhiên.
Lúc chải đầu Lâm Thính Vãn bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua Cố Luật Hoài còn cố ý bảo cô uống thêm hai chén canh gà, lúc ấy cô còn không hiểu, anh chỉ nói là bảo trì thể lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT