Cố Luật Hoài cảm thấy hứng thú, ôm người trong lòng hỏi, “Như thế nào thì được tính là phú bà?”
Nhắc đến cái này thì Lâm Thính Vãn hưng phấn vô cùng, miêu tả lại cảnh tượng phồn vinh của đời sau cho Cố Luật Hoài nghe.
Lâm Thính Vãn vốn cho rằng Cố Luật Hoài sẽ cười cô nói hươu nói vượn, không ngờ anh lại nghiêm túc nghe, càng thêm tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Chỉ là sau khi trở lại hiện thực, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cũng không phải tin hay không, chỉ là cái niên đại này còn quá khổ, khung cảnh quá mức phồn hoa của đời sau cứ như là ảo cảnh, như cảnh trong mơ không dám tưởng tượng.
Thời tiết rét đậm, ngoài trời âm u, bông tuyết bay đầy trời, dù cho là ở thủ đô, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài tường gạch xám xịt, như cũ không chút phồn hoa, trước mắt chỉ có tường bùn ngói xám.
Đây còn là ở Bắc Kinh, lúc ở nơi đóng quân trong thời tiết như vậy thì đi trên đường đều khó có thể gặp được người đi đường, Lâm Thính Vãn cảm thấy thật là may mắn khi có thể ở cái niên đại nghèo khổ này gặp được Cố Luật Hoài, bằng không không biết cuộc sống của cô nhàm chán đến nhường nào.
Điềm Điềm đi theo ông bà nội nửa ngày, sau khi về nhà liền lập tức khoe với cha mẹ thu hoạch của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT