Nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường, Tần Kha có một loại dự cảm không lành, cô luôn cảm thấy nếu như không nói điều gì đó để đánh gãy sự trầm mặc của người thiếu niên này, có lẽ cậu ấy sẽ làm ra chuyện mất đi lí trí nào đó.
Cậu ấy hiện tại rất yên tĩnh, mà loại an tĩnh này lại giống như là một căn nhà gỗ trước trận tuyết lở, nói không chừng một giây sau liền sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng mà, cô phải nói điều gì để an ủi cậu thiếu niên vừa mới mất đi người mẹ sống dựa vào nhau đây? Có đôi khi sự khan hiếm từ ngữ là không có cách nào miêu tả được một phần một vạn sự bi thương.
Mà không thay đổi được kết quả an ủi là sự nhợt nhạt và bất lực.
Mẹ của cậu ấy đã chôn vùi trong biển lửa, bất luận là có bao nhiêu người đến an ủi cậu ấy, đều không thể thay đổi được sự thật này.
Không thể thay đổi được sự thật rằng cậu ấy đã trở thành một cô nhi không cha không mẹ.
Thật ra Tần Kha không muốn đến, nếu như có thể, cô không muốn tiếp xúc với một người vừa mới mất đi người mẹ ở khoảng cách gần, người thiếu niên chìm vào trong bóng tối, đặc biệt là khi cô không thể giúp được cậu ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT