Cô Lư đã hơn bốn mươi tuổi, khóc như một đứa trẻ trước mặt ba mẹ và anh trai mình. Đúng là hạnh phúc lớn nhất đời người chính là khi tám mươi tuổi vẫn còn có mẹ!
"Thôi nào, cuộc sống đã thành ra như vậy còn khóc lóc gì nữa."
Ông cụ không biết phải nói gì. Đã là bà nội của người ta rồi, mà cách sống chẳng ra làm sao cả. Con cái đều đã lớn, còn quản nhiều làm gì, cứ buông tay để chúng tự lo liệu đi.
"Ba, chẳng phải con đang buồn sao? Kể từ khi về đây, mọi chuyện đều không như ý. Con không thể về kể lể với ba mẹ mình một chút được sao?"
"Cô nhỏ, nếu muốn kể lể, cũng phải xem tình hình chứ. Ông bà không còn trẻ nữa, không thể bất chấp tất cả để làm chỗ dựa cho cô. Họ đã hơn bảy mươi rồi, mà bà nội còn đang bị thương ở chân, vào dịp lễ thế này, cô làm vậy có thích hợp không?"
Lư Thư Duệ vốn không định lên tiếng, vì đây là chuyện của các bậc trưởng bối, không phải việc của anh. Nhưng cô nhỏ chẳng biết chọn thời gian hay địa điểm gì cả, khóc lóc mãi không thôi. Đã lớn tuổi rồi mà còn trông mong ba mẹ già lo lắng giùm.
"Ngay cả cháu cũng trách cô. Cô chỉ muốn chút phát tiết, để lòng mình nhẹ nhõm đi, vậy mà cũng bị xem là tội lỗi sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play