“Nào, ăn cơm đi, đi tàu mệt lắm rồi.”
“Được, thật sự đói quá rồi, hai ngày sau cùng chẳng muốn ăn gì nữa. Nếu không phải Dương Thụ khó khăn lắm mới có đợt nghỉ phép, muốn đưa bọn trẻ đi đây đó, tớ cũng có chuyện muốn kể cậu nghe thì dù có đánh chết tớ cũng không đi đâu.”
A Hương thấy đi tàu thật khổ, ăn không ngon ngủ không yên, lo cho con, lo cho hành lý. Vé giường nằm này là nhờ Dương Thụ chạy vạy mới mua được, không thì còn khổ hơn nữa.
Vu Nhân mời mọi người ăn cơm, thím Hồ đã làm mấy món sở trường. Thím Hồ và Chung Linh về phòng ăn riêng, họ không quen ăn cùng với gia đình Vu Nhân, cô không ép buộc, thoải mái là được, không quan trọng hình thức.
Nhà A Hương có ba đứa con, đứa lớn nhỏ hơn An An hai tuổi, đứa thứ hai nhỏ hơn Mạn Mạn hai tuổi, đứa út năm tuổi, hai trai một gái, rất kháu khỉnh.
Ăn cơm xong, mấy đứa trẻ cùng lên tầng ba chơi, Lư Thư Duệ đưa Dương Thụ vào thư phòng, còn Vu Nhân và A Hương vào phòng ngủ chính, hai người muốn trò chuyện thỏa thích.
“Nhân Nhân, nhà cậu đẹp đấy nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play