Buổi tối, Vu Nhân gặp ác mộng. Cô mơ thấy mình không có nhà, chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, lang thang một mình trong đêm tối. Nhà của ba không chào đón cô, nhà của mẹ không có chỗ cho cô. Cô đứng giữa đường, khóc nức nở.
Từ xa, hai luồng đèn xe sáng rực chiếu tới, cùng tiếng gầm rú của động cơ. Cô bé Vu Nhân lau nước mắt, bước về phía xe, không muốn sống nữa, quá mệt mỏi rồi. Tiếng phanh xe "kít" vang lên, Vu Nhân choàng tỉnh.
"Mơ thấy gì mà khóc thương tâm như vậy?"
Lư Thư Duệ đánh thức Vu Nhân, giúp cô lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
"Em mơ thấy mình đứng giữa đường, không có nơi nào để về, tuyệt vọng bước về phía cái xe đang chạy ..."
"Đó chỉ là mơ thôi. Em còn có anh, sẽ không bao giờ không có nơi để về."
Vu Nhân yên lặng gối đầu lên cánh tay của Lư Thư Duệ, nắm tay anh: "Thư Duệ, cảm ơn anh đã cùng em xây dựng một gia đình, có bốn đứa con đáng yêu, những người thân yêu thương."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play