Sau khi ăn trưa, cả nhóm đi xe đến ngôi nhà cũ của nhà họ Vu. Đó là khu nhà cấp bốn, từng dãy nhà có một sân nhỏ, là khu nhà của công nhân các nhà máy, chia thành từng khu vực.
Vu Quân và anh cả Vu đi trước, Vu Nhân đi chậm phía sau, đã hơn mười năm rồi cô không về đây. Khu vực này không thay đổi nhiều, tường vôi đã sứt mẻ, đường đi gập ghềnh, khói từ ống khói của các gia đình bốc lên, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khi đến ngoài sân nhà Vu Quân, góc tường quen thuộc trong giấc mơ bỗng hiện rõ.
Vu Nhân như thấy một đứa trẻ ba bốn tuổi, không thể phân biệt là trai hay gái, mặc bộ đồ bông xám, tóc ngắn, mặt đỏ bừng, đôi mắt vô hồn, co rúm trong khe hở giữa hai sân.
Đứa trẻ trông rất sợ hãi, mắt vô hồn, người run rẩy. Cô nhớ ra nó, à, hình như là thím ba bảo nó lấy thứ gì đó, nó không cầm được, thím ba đã lầm bầm rằng chắc là đứa bé này ngốc.
Lời này bị mẹ Vu Nhân nghe thấy, bà và thím ba cãi nhau, thím ba nói cô bé ba bốn tuổi mà vẫn nói không rõ, nếu không phải là ngốc thì là gì?
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, mẹ Vu tức giận kéo cô bé, ném vào góc tường, bảo cô bé nghĩ lại xem sau này phải nói chuyện thế nào, nếu không nói rõ thì đừng về nhà nữa, bà cảm thấy rất mất mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT