"Anh à, không sao đâu, ký ức thời thơ ấu của em thật mơ hồ, như là có một lớp màn che. Lần này, nhân cơ hội này, em muốn lột bỏ lớp màn đó, nhìn rõ mọi thứ, có lẽ khi đó em sẽ thật sự buông bỏ được." Giọng Vu Nhân nghẹn ngào, nhưng đầy kiên định.
"Anh biết rồi, anh biết rồi, em nhìn đi, đừng sợ, anh luôn ở bên em, như hồi nhỏ ấy, em quay đầu lại là thấy anh ngay."
Vu Quân không biết, suốt bao năm qua, những ký ức tuổi thơ ấy vẫn ảnh hưởng đến Vu Nhân. Anh thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Vu Nhân nhìn xung quanh, nhiều thứ giờ đã trở nên rõ ràng hơn.
Không xa cổng nhà cô, anh trai đã từng đánh nhau với hai cậu bé hàng xóm, vì chúng đã nói: "Vu Nhân là đứa ngốc, không biết nói, không biết cười, lớn lên là đồ ngu ngốc."
Vu Quân nghe thấy, vội vàng chạy qua đẩy một cậu bé xuống đất, rồi đè lên đánh. Một cậu bé còn lại chạy tới giúp, hai người cùng đánh Vu Quân, chẳng mấy chốc, miệng anh hai chảy máu, đầu cũng bị thương.
Lúc đó, Vu Nhân đúng là như một đứa ngốc, không biết làm gì để giúp đỡ, chỉ đứng ngơ ngác bên cạnh, chẳng biết phải làm sao. Sau đó, mẹ cô về, cãi nhau với bà hàng xóm, bà ta nói: "Con bé Vu Nhân vốn là đứa ngốc, còn không cho người khác nói." Rồi bà ta lầm bầm, kéo đứa trẻ nhà mình về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT