Người lớn bận rộn lo việc, bọn trẻ không ai chú ý, con của chú hai lén lút hái quả từ cây trong sân, bị bà nội phát hiện, chúng khai là Vu Nhân hái, rồi còn tìm thấy một quả trong túi của cô.
Bà nội tức giận, muốn đánh Vu Nhân, Vu Quân từ trường học về, anh nói rằng Vu Nhân không thể nào trộm quả, chắc chắn là bọn chúng ăn trộm rồi không dám nhận, đổ lỗi cho Vu Nhân.
Bà nội không quan tâm ai trộm, quả của bà mất rồi, rất tức giận, cầm cây gậy to đánh Vu Nhân, cô không biết tránh, chỉ ngu ngơ nói rằng không phải là cô hái.
Vu Quân cản bà nội, mấy đứa trẻ xấu cản anh lại, cuối cùng, bà hàng xóm không chịu được nữa, nói rằng bà thấy chính là mấy đứa con của chú hai đã ăn trộm quả. Bà nội hầm hừ rồi thôi, không đánh mấy đứa nói dối.
Vu Quân nhìn thấy Vu Nhân bị bà nội đánh đến tay bầm tím, lòng anh như bị xé nát, anh tức giận cầm dao rựa trong sân, xông đến chặt cây. Cành cây bị đốn ngã, quả chín quả chưa chín rơi đầy đất.
Bà nội tức giận vô cùng, đúng lúc ba Vu về mới kịp ngăn cản Vu Quân, và mọi chuyện được sáng tỏ. Thế nhưng mấy đứa trẻ nói dối bị phạt, bà nội vẫn mãi không xin lỗi, Vu Nhân vẫn phải chịu oan ức.
"Anh à, anh còn nhớ ánh mắt lúc đó bà nội nhìn chúng ta không? Bà chắc sợ đến mức ngớ ngẩn luôn." Vu Nhân vẫn nhớ mãi về ngôi nhà cũ, cho đến khi mười hai tuổi, rồi theo ba đi Vân Nam, lúc đó cô đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play