Vu Nhân đã sắp xếp mọi việc xong, cô và Lư Thư Duệ chuẩn bị dẫn các con đi thăm lại nơi họ đã từng sống.
Trưởng đoàn Dương giúp tìm một chiếc xe chở vật tư, như vậy sẽ an toàn hơn.
Cả gia đình Vu Nhân gồm sáu người, cùng với hai nhân viên bảo an và Lâm Đông, ngồi lên chiếc xe vận chuyển hướng về huyện Mãnh Hải, trên xe còn mang theo một số đặc sản từ thành phố Thượng Hải.
"Mẹ ơi, con thấy đường này chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ sóc nảy như trước." Bình Bình lại bị xóc lên một lần nữa rồi cảm thán. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ.
"Vâng, em cũng cảm thấy vậy." An An cũng nhớ lại lúc họ rời đi, khi đó họ cũng đi bằng xe vận chuyển như thế này.
Khoái Khoái và Mạn Mạn không có ấn tượng gì, ký ức về tỉnh Vân Nam gần như là một trang giấy trắng.
"Không có cách nào khác, ở đây đa số là đường núi, khó sửa chữa. Đất nước chúng ta chưa đủ giàu có, chưa thể chăm lo cho những chuyện này, đợi đi, sau này khu này sẽ có những con đường bằng phẳng, lúc đó sẽ không còn xóc nảy như vậy nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT