Sau khi Lư Thư Duệ tốt nghiệp tiến sĩ, anh công tác giảng dạy tại một trường đại học. Anh đi từng bước một, không quá để tâm đến chức danh hay các thứ khác, sống rất ung dung tự tại. Theo lời anh, anh chỉ đơn giản thích nghiên cứu học vấn.
Còn đồng nghiệp của anh thì vừa ghen tị vừa thán phục: “Lư Thư Duệ có cô vợ kiếm được tiền, anh ấy không thiếu tiền tiêu, còn tranh cái gì nữa. Nếu tôi cũng có vợ như thế, tôi cũng sống ung dung như vậy!”
Lư Thư Duệ không phải chưa nghe qua những lời này, có lúc công khai, có lúc bóng gió. Anh trả lời thẳng thắn: “Không còn cách nào khác, vợ giỏi giang, tôi chỉ có thể ăn cơm mềm.”
Người trong cuộc đã nói như vậy, những kẻ ghen tị không còn gì để nói thêm. Ai bảo người ta có điều kiện, đúng là so sánh với người ta chỉ khiến mình tức giận.
Thời gian trôi nhanh qua tháng sáu, bước sang tháng bảy.
Vẫn là buổi sáng quen thuộc, Vu Nhân lặp lại câu hỏi thường ngày: “Thẻ dự thi, bút, nước đã mang đủ chưa? Nhất định không được để quên gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play