Nếu như anh ấy có thể đi lên thì tốt, như vậy thì Thanh Thanh không cần xách đồ nặng như vậy rồi.
Phong Thanh Thanh không nhận, cô lắc đầu, nói: “Anh Dư, anh tìm em có chuyện gì vậy, anh không cần mỗi lần tới đều đem đồ qua đây đâu.”
Vô duyên vô cớ, hơn nữa, đối phương lại là một người đàn ông, cô thật sự không muốn những món đồ này. Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
“Trước tiên em cầm đồ lên đi. Trời lạnh thế này, sau khi em lên, thay áo bông rồi xuống, chúng ta nói chuyện.” Sắc mặt Dư Duẫn Thần không thay đổi, nói.
Lúc đầu anh không muốn ngả bài nhanh như vậy, nhưng mà nhìn thấy phản ứng này của Phong Thanh Thanh, nếu như anh không ngả bài, không chừng lần sau gặp, Phong Thanh Thanh sẽ trực tiếp quay đầu rời đi.
Phong Thanh Thanh gật đầu, kêu anh đợi một lát, sau đó cầm đồ lên rời đi. Cô cũng không phải là loại người ngang ngược.
Qua một lúc, lúc này Phong Thanh Thanh mới đổi sang một chiếc áo bông màu hồng rồi đi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play