Thạch Mãn Ninh thấy vô nghĩa, cũng không nói nữa, quay người liền trở về bên cạnh giường của mình, cầm ấm đi lấy nước.
Phong Thanh Thanh bỏ hoa xuống, sau đó rót nước đánh răng rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, khi mở cửa ra, Phong Thanh Thanh vốn muốn mặc áo bông, chỉ có điều, vừa nghĩ tới lời nói hôm qua của Dư Duẫn Thần, tay cầm lấy áo bông kia đổi sang cầm áo khoác.
Cô ấy mặc áo khoác, đeo khăn quàng cổ lên, xỏ đôi giày da nhỏ, trang điểm xinh đẹp ra khỏi cửa, lên lớp.
Trên đường đi, Chung Tích Phúc còn nháy mắt ra hiệu trêu chọc: “Ô, nuôi dưỡng tình yêu có khác. Chậc chậc, trời đang rất lạnh, vì để xinh đẹp vậy mà chỉ mặc áo khoác. Tớ thật đáng thương, đều bọc thành bánh ú rồi. Đây chính là sự khác nhau giữa người có người yêu và không có người yêu.”
Phong Thanh Thanh không để ý tới lời trêu chọc của cô ấy, chỉ cười. Hôm qua Dư Duẫn Thần nói cho anh 1 cơ hội, vì vậy, hôm nay hẳn là anh sẽ tới.
Mặc dù dáng dấp của cô không đẹp bằng Dư Duẫn Thần, nhưng cũng không kém, không trang điểm, nhưng ăn mặc đẹp chút cũng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play