“Không sao. Dương Thời là bạn thời thơ ấu của anh, làm việc trong phòng thí nghiệm. Vài ngày trước anh nghỉ phép rồi nên mấy hôm nay đến lượt anh ấy. Vừa hay kêu anh ấy tới giúp.” Dư Duẫn Thần nói.
Cũng không phải là không yên tâm để Thanh Thanh đi một mình, mà kêu Dương Thời đi theo, đến lúc đó, nếu có chuyện gì thì Dương Thời cũng có thể chiếu cố một chút.
Dù sao tên nhóc kia trở về thủ đô cũng không có chuyện gì để làm.
“Vậy được. Vậy sáng sớm ngày mai em tới cửa hàng món kho, anh bảo anh ấy đi tới đó tìm em.” Phong Thanh Thanh nói. Ngày mai là thứ 7, không cần xin nghỉ học. Cô đi với Dương Thời sẽ tốt hơn, chỉ có điều, cô chưa từng gặp anh ấy, cũng không biết anh ấy ở đâu, còn không bằng đợi ở cửa hàng, bảo anh ấy tới tìm cô, cũng bớt việc.
“Ừm. Tên đó rất dễ nhận ra, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thực ra trái tim lại yếu đuối, em thấy anh ấy thì sẽ nhận ra thôi.” Dư Duẫn Thần cười nói.
Phong Thanh Thanh:…
Nghe anh nói như vậy, ngược lại cô cũng muốn gặp Dương Thời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT