Phong Thanh Thanh làm sao mà không hiểu ý tứ nhở kia của anh, đơn giản là tạo chút cơ hội cho người anh em tốt của mình mà thôi.
Cô cũng không vạch trần, hùa theo nói: “Trần Chanh, cậu đợi lát nữa về với Dương Thời đi. Tớ còn phải đi mua chút đồ. Sau này lại gặp cậu nha.”
Nói xong, cô nháy mắt với Trần Chanh.
Trần Chanh lập tức hiểu ra. Nhưng, cô cũng không từ chối, nói: “Được.”
Dương Thời cảm thấy mình hơi hồi hộp. Lần trước khi đưa Trần Chanh về trường học thì không thấy vậy, nhưng lần này, khả năng là vì đã tỏ tình, nên anh ấy cảm thấy hồi hộp, nếu không phải năng lực tự chủ thông thường của anh ấy mạnh thì đôi tay của anh ấy sớm đã run rẩy rồi.
Mặc dù trên xe không nói chuyện, nhưng Dương Thời vẫn cảm thấy tốt, anh ấy thậm chí còn cảm thấy con đường đưa Trần Chanh về nhà hơi ngắn, nếu không thì, còn có thể ở cùng với cô một lúc nữa.
“Anh mong em có thể suy nghĩ thận trọng một chút.” Dương Thời nhẹ nhàng nói, nhưng mà biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play