“Thanh Thanh, anh thật sự không muốn từ hôn. Anh vốn định đến tìm em mong em chờ anh thêm vài ngày nữa, nhưng mà trước hôm từ hôn mấy ngày, mẹ vẫn luôn để ý đến anh, anh không tìm được cơ hội lẻn ra ngoài gặp em, lúc sau được buông tha rồi, anh muốn đến nhà tìm em thì bị mấy người kia lao vào đánh! Anh phải dưỡng thương mấy ngày mới có thể xuống được giường. Đến khi anh tìm đến thôn của em thì mới biết, cả nhà ngoài trừ chú ra, tất cả đều đã đi đến thành phố S. Mà anh vẫn luôn tìm kiếm nơi ở của em, cho đến ngày hôm nay mới tìm được em ở đây.”
Anh bị thương chắc chắn là do người nhà họ Phong đánh. Nhà họ Phong đánh anh ta, anh ta có thể hiểu được, thế mà họ còn dám ném anh ta vào hố phân, làm hại anh ta bị mất hết danh dự.
Thù này, anh ta nhất định phải báo, nhưng mà, chuyện đó phải chờ đến lúc anh ta lừa được Phong Thanh Thanh rồi mới tính.
Người nhà họ Phong rất thương Phong Thanh Thanh nhất. Anh ta muốn trả thù người nhà họ Phong còn không bằng trút giận lên Phong Thanh Thanh càng tốt hơn.
Dứt lời, Trần An Chí lại muốn tiến gần lên.
Phong Thanh Thanh lại lùi về phía sau vài bước, cười nhạo một tiếng, nói: “Ha ha. Chuyện cũ không cần nhắc lại. Nếu đã từ hôn, chúng ta giờ đây không còn liên quan gì nữa, anh cũng không cần phải đến tìm tôi. Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, vậy thì đem số tiền nhà tôi đưa qua từ ngày chúng ta đính hôn đem trả lại đây.”
Nhìn Trần An Chí lúc này, không hiểu sao cô cảm thấy ghê tởm anh ta, thật đáng giận, cô ở kiếp trước còn bị cái tên Trần An Chí này mê hoặc không biết trời đất gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT