Phong Thanh Thanh ăn cơm xong rồi đem bát đũa rửa sạch sẽ, cô đi vào trong phòng lấy ra một cái bình nhựa nhỏ, rồi sau đó đổ nước ớt cay vào lọ. Hôm nay nếu có cái bình nước ớt này, cứ cho là cô không đánh không được Trần An Chí thì cũng có thể phun nước ớt vào Trần An Chí, cho anh ta nếm thử cảm giác đau đớn thống khổ.
Cô không biết Trần An Chí có quay lại gây rối cho mình hay không, nhưng cứ chuẩn bị trước, biết đâu Trần An Chí quay lại làm phiền cô thì sao?
Buổi chiều, lúc đi đến trường học, mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng mà, vừa mới bước vào phòng học, Vu Lệ Lệ đã hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Hẳn là Vu Lệ Lệ biết được Trần An Chí đã đến đây tìm cô cho nên mới tức giận như vậy.
Phong Thanh Thanh cười nhạo một tiếng, cũng không thèm nhìn lại Vu Lệ Lệ, đi vào chỗ của mình.
“Thanh Thanh, cậu lại chọc Vu Lệ Lệ sao? Nhìn Vu Lệ Lệ như hận không thể ăn sống cậu vậy.” Dư Mẫn Cẩn nghiêng đầu ra sau, lén lút hỏi.
Phong Thanh Thanh lắc đầu, cười nói: “Không có. Hôm nay mình không có chọc gì cô ta. Chắc là hôm nay ra cửa quên chưa uống thuốc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play