Tống Liên Phong trừng mắt, buột miệng chửi thề: “Mẹ nó!”

“Ồ…” Nhạc Lăng Xuyên đứng thẳng người gật gù: “Vậy nghĩa là ông đang bảo vệ cô ấy.”

Tông liên Phong hừ một tiếng, quay đầu đi, không khẳng định mà cũng chẳng phủ định.

Nhạc Lăng Xuyên thức thời cũng chẳng hỏi thêm, nhưng trước khi ra khỏi cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại nói: “Ông làm vậy, có hỏi qua cô ấy chưa? Tôi thấy có vẻ cô bé ấy rất hứng thú với công việc này đấy.”

Tống Liên Phong cáu kỉnh: “Hứng thú thì có ích gì? Sống yên ổn còn hơn lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm mà mất mạng!”

Nhạc lăng Xuyên nhướng mày, nhận ra chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, đành nhún vai: “Được được, tôi không nói nữa.”

Anh quay ra nhìn cửa sổ, thấy bóng dáng cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, bước chân nhàn nhã mà dứt khoát rời đi.

Chậc.


Chiều hôm đó, khi Thâm Thanh Diệp vừa lên tầng 2 giao tài liệu xong, chuẩn bị trở về thì nghe tiếng khóc ai oán vang lên ở dưới tầng:

“Mỹ hoa, Mỹ Hoa!”

Bước chân cô khựng lại, liền dựa vào lan can nhìn xuống, cô thấy một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi lao nhanh vào trong, phía sau là La Khai Dương đang đuổi theo: “Lâm Hiểu Phong anh bình tĩnh lại đi!”

Lâm Hiểu Phong…Thẩm Thanh Diệp lặp lại cái tên này trong đầu, nhớ lại chiếc kẹp tóc ngọc trai trước đó, và cả cái tên được nhắc qua.

Bạn trai Chu Mỹ Hoa.

Ngón tay cô gõ nhẹ lên tường, nhìn Lâm Hiểu Phong như một con ruồi mất đầu chạy loạn trong tòa nhà, sau một thoáng cân nhắc, cô quyết định đi theo anh ta.


Bác sĩ pháp y đã mang thi thể nạn nhân về và đang lamg nghiên cứu chi tiết hơn. La Khai Dương dẫn Lâm Hiểu Phong đến hỏi ý kiến trước khi anh ta vào phòng lưu trữ xác.

Đôi tay Lâm Hiểu Phong run rẫy, chút hy vọng mong manh cuối cùng tan biến ngay khi anh ta từ từ kéo tấm vải trắng ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc hiện lên.

Nước mắt lăn dài trên má, người đàn ông vốn rắn rỏi vào lúc này cũng gục ngã trê n sàn, nức nở không thành tiếng, tay nắm chặt lấy tay Chu Mỹ Hoa, môi run run: “Mỹ Hoa…Mỹ Hoa…là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh. Anh không nên để em đi về một mình…”

Tiếng khóc của người đàn ông khàn đặc và nặng nề. La Khai Dương cũng không khỏi chạnh lòng khẽ nhắm mắt một chút.

Sau khi khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng đưa được anh ta rời khỏi phòng xác. Ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách, La Khai Dương rót cho anh ta một cốc nước nóng, nhẹ giọng nói: “Uống chút nước nóng đi.”

Lâm Hiểu Phong đờ đãn nhận lấy, cả người như tượng gỗ, ngồi im không nhúc nhích.

Cửa phòng tiếp khách mở ra rồi đóng vào, La Khai Dương ngẩng lên nhìn, thấy đội trưởng nhà mình cùng cô cảnh sát nhỏ đi theo lúc sáng bước vào. Anh ta không để tâm, nhưng Nhạc Lăng Xuyên lại khẽ liếc cô gái bước sáng mình một cái, môi hơi nhếch lên với anh mắt mang chút ý cười.

Dường như Thẩm Thanh Diệp chẳng nhận ra ánh mắt đó, cô chỉ lặng lẽ quan sát Lâm Hiểu Phong, nhưng trên gương mặt vẫn thoáng hiện nét ửng đỏ.

Căn phòng chìm vào bầu không khí tĩnh mịch chết chíc. Một lúc sau, lâm Hiểu Phong mới mở miệng hỏi: “Là ai đã giết Mỹ Hoa?”

Giọng anh ta khản đặc, sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy, toàn thân như tích tụ vô số cảm xức không nói nên lời. La Khai Dương đáp: “Anh có biết Lý Đại Chí không?”

Lâm Hiểu Phong chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt mờ mịt: “Lý Đại Chí?”

La Khai Dương nhắc: “Là người sống ở tầng trên nhà Chu Mỹ Hoa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play