Vi chính nghĩa cười lạnh: “Bao giờ cậu khai báo rõ ràng, thì khi đó sẽ được về.”
Thái Thành Dũng cười khẩy một tiếng, tựa người về phía sau, động tác làm cho chiếc còng trên cổ tay anh ta phát ra âm thanh leng keng.
Anh ta thì nghiêng đầu, khóe mắt khẽ nhướng lên, trông đầy vẻ khinh thường: “Các đồng chí cảnh sát, những gì cần nói tôi đã nói hết. Không phải do tôi làm. Mấy người cũng đâu ép được tôi nhận tội, đúng không?”
Vi Chính Nghĩa đập tay xuống bàn, ánh mắt giận dữ, vừa định nói thì Khương Trình đã ngăn cản anh ta lại, nuốt xong miếng bánh mì rồi bảo: “Kệ anh ta đi.”
Người này có tâm tư kín kẽ, tâm lý lại vững vàng, những chiêu ép cung thông thường chẳng có tác dụng. Đã vậy, chẳng cần lãng phí thêm thời gian với anh ta.
“Để anh ta tự nói.”
Vi Chính Nghĩa liếc nhìn Khương Trình, hừ lạnh một tiếng, rồi thu lại ánh mắt.
Thấy họ cứ mặc kệ mình, tập trung ăn uống, nụ cười trên mặt Thái Thành cũng cũng dần phai nhạt, trong mắt thoáng hiện lên tia u ám.
~~~~~~ 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play