“Thái Lập Dân nói?” Thẩm Thanh Diệp hỏi tiếp: “Vậy tức là bà không tận mắt nhìn thấy bà ta bỏ đi?”
Bà cụ bật cười: “Người ta ở trên thành phố, chúng tôi ở nông thôn, chẳng lẽ trước khi bà ta bỏ đi còn quay về nói với tôi một tiếng ư?”
Thẩm Thanh Diệp đổi câu hỏi theo hướng khác: “Vậy bà còn nhớ Thái Lập Dân đã sơn lại tường màu trắng của nhà ông ta vào lúc nào không?”
“Tường trắng?” Bà cụ suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng đáp: “Chắc là năm 86... không là năm 87, đúng,  là năm 87! Tôi nhớ rõ mà. Lúc đó vợ ông ta vừa bỏ đi không lâu, ông ta có quay về sơn lại tường trắng. Ông ta nói là vì vợ ông ta chê ông ta nghèo, kiếm không được nhiều tiền, nên ông ta muốn dọn dẹp lại nhà cửa sạch sẽ, đẹp đẽ một chút. Có khi làm vậy thì vợ ông ta sẽ quay trở về. Khi đó ở trong thôn của chúng tôi hiếm có nhà nào sơn tường trắng, việc này khiến cho mọi người đều nhớ rõ, chúng tôi còn kéo nhau đến xem nữa cơ.”
“Sơn lại tường trắng sau khi vợ ông ta bỏ đi?” mi mắt của Thẩm Thanh Diệp giật nhẹ:
“Nhưng chẳng phải lúc đó, mọi người đều nói vợ ông ta lấy hết tiền trong nhà mang đi rồi sao? Vậy tiền sơn tường đó ở đâu ra?”
“Cái này...” Bà cụ ngớ người, một lúc sau lại lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết, thật sự tôi không biết...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play