La Khai Dương bước ra ngoài, đám đông cũng dần giải tán. Thẩm Thanh Diệp chú ý đến người đàn ông kia trước khi rời đi ánh mắt vẫn còn nhìn vào trong nhà vài lần.
Cô hít sâu một hơi.
Nhạc Lăng Xuyên nói: “Khai Dương, cậu đến nhà máy may Long Xương tìm hiểu về mối quan hệ của nạn nhân, xem có ai biết bạn trai của cô ấy là ai không. Tôi sẽ tiếp tục điều tra ở đây.”
La Khai Dương đáp lời, rồi xoay người rời đi. Thẩm Thanh Diệp nhìn theo bóng lưng anh ta rồi chậm rãi lấy lại cảm xúc.
Cô quay sang hỏi dì hàng xóm: “Dì nói trước đây mỗi lần thấy bạn trai của cô ấy đều là ở dưới lầu đúng không?”
Dì hàng xóm gật đầu: “Đúng vậy, lần nào cũng là ở dưới lầu.”
Thẩm Thanh Diệp tiếp tục hỏi: “Anh ta chưa bao giờ lên nhà của cô ấy sao?”
Nhạc Lăng Xuyên quay đầu sang nhìn cô, dì hàng xóm cũng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Theo tôi nhớ thì, thật sự là chưa có lần nào.”
Thẩm Thanh Diệp: “Vậy trước đây có ngày nào Chu Mỹ Hoa không về nhà không?”
Dì hàng xóm: “Ờm… Bình thường cô ấy rất nhút nhát, hay xấu hổ, ngay cả những ngày nghỉ cũng chỉ về nhà muộn nhất là hơn mười giờ tối thôi. Từ lúc chuyển tới đây tới giờ, chắc chưa bao giờ cô ấy qua đêm bên ngoài không về nhà.”
Thẩm Thanh Diệp nghe vậy liền trầm tư, suy nghĩ: “Bạn trai còn chưa lên nhà cô ấy, mỗi tối cũng không hề về muộn… Nói cách khác thì trong tình cảm cố ấy vẫn thuộc dạng bảo thủ. Một cô gái như vậy, thì thật sự sẽ tùy tiện đưa chìa khóa nhà của mình cho người khác sao?”
Ánh mắt của Nhạc Lăng Xuyên khẽ động, bà hàng xóm cũng mấp mấy môi: “Vậy… vậy không có chìa khóa, chẳng lẽ Chu Mỹ Hoa tự ra mở cửa? Nữa đêm như thế này mà…”
Nhạc Lăng Xuyên từ từ nhìn sang bên cạnh: “Còn một khả năng nữa.”
“Ban công.” Thẩm Thanh Diệp buộc miệng.
“[Ban công! Là ban công! Tên đó đi vào từ ban công!]”
Khi giọng nói sắc nhọn ấy lại vang lên, Thẩm Thanh Diệp đã học cách phớt lờ nó. Nhạc Lăng Xuyên cũng bất ngờ trước sự nhạy bén của cô, liếc nhìn cô một cái rồi cả hai cùng bước về phía ban công.
Đây là một ban công dài khoảng ba mét, rộng chưa đến một mét, bên ngoài trống trãi không có rào chắn, chỉ cách biệt với bên trong bằng hai cánh cửa.
Hai người dựa vào lan can nghiêng người nhìn xuống thì thấy, đây là mặt sau của chung cư bên dưới là một bãi cỏ, không có đường bê tông.
Nhạc Lăng Xuyên giơ tay chỉ: “Chỗ bãi cỏ kia có dấu hiệu bị đè bẹp.”
Anh qua người rời đi: “Tôi đi ra ngoài xem, em ở lại đây chờ.”
Thẩm Thanh Diệp nhìn theo bóng dáng anh, môi mím lại hồi tưởng về những gì mà giọng nói kia đã nói đến.
Trên lầu…… Lý Đại Chí.
Thẩm Thanh Diệp thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua phía trên lầu, ánh mắt nheo lại, rồi hỏi dì hàng xóm: "Ai đang ở trên lầu vậy?"
Đi hàng xóm đáp:
“Lầu trên à… hình như là Lý Đại Chí, sao thế?”
Quả nhiên!
Trong lòng Thẩm Thanh Diệp hơi lạnh, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát thật kỹ, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề:
“Dì ơi, ở nơi nay bình quân lương bao nhiêu tiền vậy?”